Lớp học muôn năm

"Không sao."

Lục Hành Thâm vừa dứt lời, trước mắt nhoáng một cái, Hạ Ca nhảy thẳng từ ngoài cửa sổ vào.

Tay chân dứt khoát, phát huy ưu thế của người máy hết công suất.

Cho nên vì sao phải lắp cửa sổ ở chỗ khác chứ.

Lục Hành Thâm nhìn cậu, nhất thời không tịnh tâm nổi, bất đắc dĩ nói: "Vậy cậu đi lấy hộp y tế giúp tôi, tôi sẽ gửi vị trí cho cậu."

Hạ Ca đột nhiên phanh lại, sau khi có việc đủ khả năng để làm thì lập tức tỉnh táo lên, xông vèo ra khỏi cửa phòng.

Trong hộp y tế có sẵn các loại thuốc khử trùng và băng dán cá nhân, trong mắt Hạ Ca, dù là một vết thương nho nhỏ cũng có rất nhiều nguy cơ, ai biết trên cây có loại độc hay vi khuẩn đáng sợ nào hay không?

Tận mắt thấy Lục Hành Thâm tháo găng tay, dán băng cá nhân xong xuôi, cuối cùng Hạ Ca cũng có thể thả lỏng.

Vết thương của loài người phải dùng băng cá nhân, vả lại phải chờ một thời gian mới từ từ khỏi.

Nếu là tay của người máy chắc sẽ không dễ bị thương vậy đâu nhỉ?

Hạ Ca không nhịn được nhìn tay mình, trên đó cực kỳ bẩn, có vết bùn đất và màu xanh còn sót lại của lá cây dập nát, duy chỉ không có vết va đập.

Cậu thấy không có vấn đề, không cần phải mượn dụng cụ, dùng đôi tay này nhổ cỏ mới khiến nó bẩn như thế.

Nếu đổi lại là thứ khác như kim loại, mùn gỗ sẽ để lại những vết cắt lâu dài.

Nhưng tay của cậu không hề bị hư hao.

Hạ Ca lại nhìn ống tay áo, cánh tay, giày, ống quần.

Cũng rất bẩn...

Cậu âm thầm lui về sau một bước, lui thêm bước nữa rồi bước nữa.

Dấu chân bùn đi theo cậu như cái bóng, từ bệ cửa sổ kéo vào tận trong phòng, kéo dài ra hành lang.

Trời ạ.

Hạ Ca chột dạ bỏ chạy trước khi Lục Hành Thâm phát hiện, nhanh chóng vọt vào nhà tắm tẩy sạch cơ thể.

Quá kích động, quá kích động rồi, lần này tiêu rồi, Lục Hành Thâm sẽ giận mất.

Nhưng dù sao đi chăng nữa vẫn phải tắm sạch cơ thể trước đã rồi mới đi lau vết bẩn trong phòng và hành lang... Chứ không phải vừa đi vừa lau, chân và cơ thể sẽ khiến những nơi khác bẩn thêm.

Hạ Ca nghiêm túc tắm rửa, thoa xà bông, rửa tay ba lần, cẩn thận làm sạch những kẽ móng —— Nhờ ơn Lục Hành Thâm mà người máy không bị đau khi rửa sạch móng —— Sau đó là ngón tay, quần áo và đôi giày lấm đầy bùn.

Tiếng tắm rửa ào ào vọng ra khỏi nhà tắm, kéo dài rất lâu.

Chờ Hạ Ca giặt sạch quần áo rồi hong khô, nhân tiện quét sạch nước đọng trong nhà tắm, cẩn thận cầm đồ lau nhà đi ra, hành lang sở nghiên cứu cực kỳ yên tĩnh.

Lục Hành Thâm không phát hiện à? Hay đang ấp ủ bão tố trong im lặng?

Hạ Ca cẩn thận suy đoán, sau đó từ từ nhô nửa cái đầu ra nhìn quanh hành lang.

Không có ai.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, định nhân cơ hội dọn dẹp mặt đất bị mình làm bẩn.

Cây lau nhà chạy bằng điện vừa chạm đất, còn chưa kịp khởi động, Hạ Ca bỗng ngẩn ra.

Chờ đã, dấu chân bùn đâu?

Biến mất rồi?

Cậu không dám buông lỏng cảnh giác, hai tay nắm lấy cây lau nhà như vũ khí phòng thân đi qua những nơi bị mình làm bẩn trong trí nhớ, cuối cùng dừng lại trước căn phòng Lục Hành Thâm ngồi.

Cậu nhớ đây là nơi bị cậu làm bẩn nhất.

Đạp lên bệ cửa sổ, chạy lung tung khắp phòng, sờ chạm lung tung...

Hạ Ca hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn tâm lý, sau đó lễ phép gõ nhẹ cửa.

Cốc, cốc, cốc.

"Vào đi."

Hạ Ca đẩy cửa ra, đứng trước cửa nhìn vào.

Lục Hành Thâm vẫn đang ngồi trước bàn tính toán số liệu không khác gì ban sáng, hệt như chưa từng đứng lên.

Mọi thứ đều như thường, căn phòng trơn bóng sáng loáng, tất cả chỉ như ảo giác của Hạ Ca.

"Hả?"

Lục Hành Thâm tạm dừng làm việc: "Chuyện gì?"

Rất lạnh lùng.

"À..."

Hạ Ca ngơ ngẩn, không nhịn được thầm nghĩ, chẳng lẽ trong lúc cậu rửa ráy giặt giũ, Lục Hành Thâm đã yên lặng dọn dẹp mấy chỗ này?

Tay, tay Lục Hành Thâm còn đang bị thương mà, dù vết thương không lớn nhưng lại nằm trên đầu ngón tay, là nơi khi dùng ngón tay nhất định sẽ chạm tới.

"Cậu cầm thứ kia làm gì?"

"Lau dọn...?"

Lục Hành Thâm lười biếng liếc qua, ánh mắt không nhìn món đồ lau nhà mà nhìn 996 đã sạch sẽ, nhìn xong thu mắt, tiếp tục cúi đầu làm việc.

"Sạch rồi."

Hạ Ca lại nhìn bệ cửa sổ, ậm ừ gật đầu, đúng là rất sạch.

Không sao là tốt rồi!

"Thế... trưa nay anh muốn ăn gì không? Đến giờ nấu cơm rồi."

"Dịch dinh dưỡng."

"Tôi biết ngay mà..."

Lần nào hỏi đều nghe thấy đáp án giống nhau nhưng Hạ Ca vẫn không sợ phiền mà hỏi rồi lại lẩm bẩm đi ra, tự mình lên thực đơn.

Sau giờ cơm trưa còn phải đến trường học nữa đó.

Cuộc sống vườn trường khiến người ta mong đợi!

Hai tiếng sau.

Nhìn cậu ăn một hơi hết ba bát cơm, Lục Hành Thâm muốn nói lại thôi.

"Hử? Sao vậy?"

Hạ Ca nuốt thức ăn, thả bát đũa xuống, quan tâm hỏi: "Có phải đồ ăn cách xa quá, không đủ ăn không?"

"Không."

Lục Hành Thâm hơi dừng lại, nuốt ngược lời xuống.

Chỉ là bụng cậu hơi to mà thôi.

Như vậy không tiện tới trường cho lắm.

Thôi vậy.

Trước khi ra ngoài, Lục Hành Thâm vẫn quyết định đưa người về phòng dọn dẹp dạ dày.

Sau đó để bác sĩ Lý đưa cậu tới trường như đã hẹn.

Khác với "người bạn thuở bé tai tiếng Lâm Ngọc Âm" của Lục Hành Thâm, cả mặt mũi lẫn khí chất của bác sĩ Lý đều rất dễ lừa, chỉ cần anh ta muốn là có thể giả thành bác sĩ tư nhân của Lâm Ngọc Âm.

Chiều nay chỉ có một tiết học hơn hai tiếng, hơn cả trăm người ngồi chung một phòng nghe giảng bài, vì không chia lớp nên Trần Tiếu Niên, Sở Việt và Nhan Hiểu Phong đều sẽ tới.

Khác nhau là môn học như thế này không nặng tính chuyên ngành, Sở Việt định điểm danh xong rồi lén chạy đi đá bóng, Nhan Hiểu Phong thì định ngồi hưởng ké máy lạnh, nhân tiện làm cho xong bài tập môn khác.

Trong số bốn người, chỉ có Hạ Ca và Trần Tiếu Niên nghiêm túc nghe giảng.

Một người ngồi nghiêm túc, đôi mắt sáng long lanh, một người quyết tâm đạt được điểm tối đa tất cả chương trình học phần, lấy được học bổng nên cũng cực kỳ nghiêm túc.

Vì trong lớp rất đông nên bố cục giảng đường không giống với lớp học Hạ Ca đã từng thấy.

Phía trước là bục giảng của giảng viên, bình phong trong suốt gần giống với thủy tinh quây lại thành một mặt lồi bán tròn, phần học sinh ngồi thì xếp thành hình quạt vây quanh bục giảng của giảng viên thành một nửa hình tròn.

Hạ Ca chọn chỗ ngồi xuống rồi lại đứng lên chuyển sang mấy chiếc ghế bên cạnh, đi đi lại lại thử khắp các hướng, phát hiện vậy mà có thể nhìn thấy bục giảng.

Suy nghĩ thú vị lóe lên, chạy tới chạy lui rồi chạy tới bên cạnh cậu Trần.

"Mau ngồi xuống đi."

Trần Tiếu Niên kéo cậu, Hạ Ca mới ngoan ngoãn ngồi xuống, cũng may được ngồi tự do.

Tổng cộng có năm sáu hàng, dù ngồi ở đâu đều có thể thấy rõ chính giữa, cũng không có chỗ nào dễ nói chuyện.

Chủ đề chương trình học là bài giảng về việc vận dụng tái cấu tạo bộ phận nhân tạo trong y học, vì không phải môn chuyên ngành nên giảng viên chủ yếu nói về lịch sử phát triển, quá trình phát triển, các kỹ thuật quan trọng và các khái niệm v...v... không chi tiết cho lắm.

Rất nhiều sinh viên cảm thấy những kiến thức phổ cập khoa học bình thường ấy vừa nhàm chán vừa nhạt nhẽo, dù không giảng bài vẫn có thể đoán đúng bảy tám phần trong lúc thi, người nghiêm túc lắng nghe không nhiều.

Vì vậy trong mắt người thầy có tuổi, ông hài lòng với nhóm sinh viên nghiêm túc lắng nghe, tỏ thái độ tập trung trong suốt buổi học hơn.

Hài lòng đến mức khi gọi sinh viên lên đặt câu hỏi và nghiên cứu thảo luận đều sẽ có khuynh hướng nhắm đến nhóm sinh viên ngoan ngoãn.

Vào khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, lưng Hạ Ca giật thót, cậu rất thích cảm giác được lên lớp nghe giảng, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu đi nên cực kỳ chột dạ, hoàn toàn không dám trả lời câu hỏi, hốt hoảng chuyển mắt đi.

Còn biết trong cái khó ló cái khôn, cúi đầu ho khan.

Em đang yếu lắm, đứng dậy không nổi, xin thầy đừng gọi em được không?

Thầy giáo già am hiểu nhất là ngón này, ánh mắt cứ vậy chếch đi 1cm rồi rơi vào học trò ngoan ngồi cạnh cậu.

"Em kia —— Bạn Trần Tiếu Niên đứng dậy trả lời, theo ý của em, trở ngại lớn nhất ngăn cản kỹ thuật phát triển đột phá thêm một bước là gì?"

Phía trên màn hình huỳnh quang, năm câu trả lời ABCDE hiện ra trước tất cả các sinh viên, mỗi con chữ là một loại kỹ thuật nào đó, một danh từ đặc biệt gây tranh cãi, từ máu nhân tạo đến cắt chiết thần kinh, từ thời hạn bảo quản đến xử lý phản ứng bài xích trong cơ thể v...v...

Trần Tiếu Niên bình tĩnh đứng lên suy nghĩ một lát, lúc cất tiếng trả lời lại nói ra đáp án không có trong số năm đáp án kia.

"Chuẩn mực đạo đức."

Thầy giáo già im lặng một giây rồi cười phá lên như không muốn cho học sinh ngồi xuống.

"Câu trả lời chính xác là tất cả các đáp án trừ câu B."

Trần Tiếu Niên sau khi ngồi xuống cũng không nói gì, chỉ điều khiển trí não ghi chép lại "câu trả lời chính xác".

Hạ Ca nhìn giáo sư rồi lại nhìn Trần Tiếu Niên, chờ đến lúc tan học mới nhịn không được hỏi cậu ta: "Vì sao cậu lại cho rằng câu trả lời là chuẩn mực đạo đức?"

Cậu còn tưởng Trần Tiếu Niên sẽ vì vậy mà không đồng ý với cái gọi là đáp án, tranh luận với thầy giáo già trên lớp thật lâu, dù sao trông Trần Tiếu Niên có vẻ không phục lắm.

"Bởi vì thứ thật sự hạn chế kỹ thuật này là những điều lệ liên kết với nhau, gắn bó chặt chẽ với các quyền hạn."

Trần Tiếu Niên nghiêm túc nói, dường như chỉ đang nghiên cứu thảo luận một câu hỏi trong lúc đi học, không khác gì đề toán hay đề ngoại ngữ.

"Có điều đây cũng chỉ là cách nhìn nhận của tôi."

Hạ Ca nhớ lại, lúc Trần Tiếu Niên đi qua cánh cửa kia chỉ có tỉ lệ 3%.

Cậu ta nói mình đã thay một lá gan nhân tạo.

"Đi học là vậy đấy, có người học hỏi những kiến thức chưa biết từ lớp học, có người thì cần ghi chép lại những đáp án sai trước đó mới có thể hiểu được suy nghĩ của đại chúng."

Trần Tiếu Niên giải thích, lấy một chai nước suối ra uống cạn ngay giờ giải lao.

"Vả lại sở dĩ những người quyết định sử dụng đủ loại quyền hạn điều lệ để hạn chế những nghiên cứu ấy là vì bọn họ cho rằng cấy ghép các cơ quan nhân tạo sẽ thay đổi cách tư duy của con người và cả nhân cách, tính cách, cuối cùng khiến "nhân loại" càng lúc càng tiệm cận "phi nhân loại"."

Con số [10.5%] thuộc về Lục Hành Thâm lại hiện lên trong đầu Hạ Ca, những câu hỏi lần lượt bị xem nhẹ lại dần dần kéo về.

"Cậu Trần này."

"Ừ?"

"Nếu phần lớn người khác đều có cái nhìn như vậy... Thế thì có phải những người cấy ghép cơ quan nhân tạo sẽ rất dễ bị xa lánh không?"

Cái gì mà chỉ cần cấy ghép sẽ không giống con người, bị thay đổi tư duy... Đây chẳng phải là kỳ thị những người bệnh tật được cứu sống ư?

Nghĩ tới đây, đường cong khóe miệng của Hạ Ca biến mất.

"Bị bệnh phải phẫu thuật đã đau khổ lắm rồi, khi tỉnh lại còn bị nói không giống người, đúng là quá đáng."

Tiếng cười xen lẫn vẻ châm chọc của Trần Tiếu Niên im bặt, những cảm xúc phức tạp chôn giấu được bọc hết lớp này qua lớp khác thoáng chốc bị thổi tung lên như gặp phải gió dữ, không thể tụ lại một chỗ.

Cậu ta lẳng lặng hỏi, giọng điệu thản nhiên: "Vậy à?"

Khi gió dữ qua đi, sương mù tan biến cũng là lúc mặt trời chiếu sáng.

Cậu ta nghe Hạ nói "Đúng vậy" bằng âm thanh trong trẻo, từ giọng nói đến vẻ mặt đều hùng hồn thẳng thắn khiến người khác không thể cãi lại.

"Cậu Trần cũng vậy, rõ ràng cậu là người tốt, tặng tôi hạt giống và quà, nếu có ai nghĩ cậu không tốt chỉ vì cơ quan gì gì đó thì là do người kia có vấn đề."

Trần Tiếu Niên cúi đầu, âm thầm mỉm cười: "Viện sĩ Lục quả là may mắn, thật là làm người ta ghen tị."

Hạ Ca không nghe thấy cậu ta đang lẩm bẩm, vẫn tiếp tục giông dài: "Cho nên tôi nghĩ bọn họ đang nói nhảm đấy, cậu là người cực kỳ tốt, Lục Hành Thâm cũng là người tốt, anh ấy chỉ hơi hướng nội thôi, hôm nay còn quét dọn hành lang thay tôi đó, oa, nhanh lắm nha! Tôi còn tưởng tôi nhớ nhầm, cậu không biết đâu, lúc đó người tôi bẩn lắm, cả hành lang trải thảm sạch sẽ không dính chút bụi bị tôi đạp ra vết chân, tôi còn lo anh ấy tức đến mức chuyển nhà luôn, vậy chẳng phải tôi phí công ươm giống hoa rồi ư..."

Tác giả có lời muốn nói: [Màn kịch nhỏ]

Giảng viên: Trở ngại cho sự phát triển khoa học kỹ thuật xx là?

Trần: Thượng tá Phó.

Lục: Đáp án chính xác.

Hạ Ca: Hở??!!