Sách báo muôn năm

Thời gian nghỉ giữa giờ nhanh chóng kết thúc, tiết học kéo dài thêm một giờ rồi tan lớp, lúc tan học, các sinh viên lục tục rời khỏi phòng.

Hạ Ca đã hẹn Trần Tiếu Niên cùng tới thư viện mượn ít sách và tài liệu từ trước, nhân tiện tìm thêm mấy quyển cần dùng sau này.

Lần đi vào thư viện lần thứ hai khác hẳn lần đầu, Hạ Ca đứng trước công trình kiến trúc khổng lồ, nhịn không được dừng bước, ngẩng đầu quan sát toàn cảnh thư viện.

"Đẹp đúng không?"

Trần Tiếu Niên cũng dừng lại với cậu, mỉm cười nhìn sang: "Cậu có thấy bức tượng điêu khắc trên đỉnh thư viện không? Đó là mẹ thực tế ảo."

"Mẹ... thực tế ảo? Người cá đó?"

Hạ Ca ngơ ngẩn, bắt đầu nghĩ thử xem có phải thế giới này chứa rất nhiều điều kỳ ảo đến mức có cả người cá hay không? Không phải mấy thứ này đều là thần thoại cả sao? Thật vậy sao?

"Đúng vậy."

Trần Tiếu Niên thong thả nói: "Bà ấy vốn là người không có chân, sau khi phát minh ra thành quả kỹ thuật gây giống thực tế ảo thì đã biến ra đuôi cá xinh đẹp trên người mình ngay trước mặt vô số người trong buổi công bố, thể hiện sức hấp dẫn của kỹ thuật này."

Trần Tiếu Niên kể lại dòng lịch sử, đi vào thư viện với Hạ Ca, sau khi xác nhận thân phận sinh viên thì lên thẳng tầng ba.

"Giỏi quá..."

"Trước đó có người từng đoán người tiếp theo được lên nóc thư viện sẽ là ai, còn từng bỏ phiếu trong trường, cậu đoán ai có số phiếu cao nhất?"

Hạ Ca chớp mắt, sau đó dần hít ngược: "Có phải là Lục... Lục Hành Thâm không?"

Cậu lặng lẽ hạ giọng.

Từ sau khi đi vào thế giới này, người giỏi nhất cậu biết chính là Lục Hành Thâm.

Trần Tiếu Niên nháy mắt với cậu, ra hiệu trả lời chính xác.

"Trí não, người máy mô phỏng, còn có các hệ thống giác quan giả, đây đều là những lĩnh vực nổi bật của anh ta."

"Oa..."

"Chẳng qua nếu khắc người sống lên nóc nhà có vẻ hơi xui, chưa có tiền lệ bao giờ." Trần Tiếu Niên nhỏ giọng nói.

Hai người đi xuyên qua từng lớp giá sách, Trần Tiếu Niên lấy hai cuốn sách xuống, Hạ Ca cũng tinh mắt tìm được một cuốn, leo lên cầu thang gỗ lấy xuống, phủi đi lớp bụi phía trên.

Nhìn kỹ lại mới biết cầm trúng một cuốn tác phẩm được Lục Hành Thâm sáng tác nhằm mục đích nghiên cứu thứ gì đó.

Hạ Ca nhìn thoáng qua: "A, trông quen quá, hình như tôi đã từng thấy cuốn như này trong nhà Lục Hành Thâm rồi."

"Ừm?"

"Nghĩ kỹ thì không phải sách, là bút ký liên quan tới tác phẩm này của anh ấy."

"... Thứ ấy rất đáng giá."

Trần Tiếu Niên đột nhiên bị k1ch thích, những thứ người bình thường không thể chạm tới lại được viện sĩ Lục để bừa đâu đó cho người máy tự do tìm đọc.

Quả nhiên chọn Hạ đi làm việc cùng là chính xác.

"Haiz, Lục Hành Thâm giỏi như vậy, cống hiến nhiều thế, sao thượng tá cứ ghét anh ấy thế nhỉ?"

Hạ Ca đọc thử, không khỏi cảm thán: "Nghĩ mãi vẫn không hiểu, chẳng lẽ do tôi nghĩ nhầm? Cứ có cảm giác bọn họ cực kỳ ghét nhau."

"À... Cậu còn chưa biết nhỉ."

"Tôi phải biết à?"

"Những người trong cuộc đều biết."

Trần Tiếu Niên không nói bừa về chuyện này, ôm ba quyển sách trong ngực, vừa nhỏ giọng nhất có thể vừa đi đến quầy tiếp tân mượn sách, trong thư viện tĩnh lặng, tiếng bước chân vang vọng còn lớn hơn tiếng nói chuyện.

"Lúc hàng cấm mới xuất hiện, thượng tá đã nghi ngờ viện sĩ Lục đầu tiên, còn từng dẫn cấp dưới tới điều tra chỗ nghiên cứu của anh ta nhưng không thu hoạch được gì."

"Lục soát, điều tra?!"

Nghe thật đáng sợ!

Hạ Ca vô thức siết tay, ôm chặt quyển sách trong ngực: "Nhưng kể cả khi không tìm được chứng cứ, anh ta vẫn thầm nghi ngờ Lục Hành Thâm ư?"

"Ừ."

Tiếng quét mã tít tít vang lên, ghi chép mượn đọc được đổi mới, Trần Tiếu Niên và Hạ Ca lại đi đến cầu thang giữa hành lang thư viện, từ từ đi lên, vừa đi vừa nói.

"Vì món hàng cấm kia rất đặc biệt, kỹ thuật cửa sổ Utopia bao gồm cả những phép tính tiên tiến cực kỳ phức tạp, khi ấy chỉ có viện sĩ Lục mới có thể nghiên cứu ra công nghệ đen cho đế quốc, vả lại đó còn là lĩnh vực anh ta am hiểu."

Những việc này đều không phải bí mật, cũng như việc cả hai bất hòa hay Lục Hành Thâm và Lâm Ngọc Âm có qua lại đều chưa từng là bí mật.

"A, tôi vẫn còn sách cần mượn."

Khi đi ngang qua một khu sách báo, Hạ Ca nhanh chân bước vào, nhìn bên trái một lượt, nhìn bên phải một lượt rồi rút ra một cuốn bách khoa toàn thư về thực vật.

"Cậu muốn đọc về loài hoa nào, cuốn này hợp hơn này."

Hạ Ca lắc đầu: "Hôm nay tôi thấy một loài cây rất thần kỳ, muốn xem thử nó tên gì."

Nói xong đứng lật tìm ngay tại chỗ.

Cuốn sách rất dày, cũng may tốc độ đọc của cậu rất nhanh, sau khi vào trạng thái, đôi con ngươi cố định như máy móc dò quét, soạt soạt lật giấy liên tục, chỉ mất hai giây đã tìm thấy thông tin cần tìm.

"Cây gai tuyết. Tên có ý thơ quá."

Hạ Ca đọc vài dòng, chợt há hốc: "Nó là loài thực vật ngoại lai xâm lấn? Ờm... Chẳng qua vì không thể thích nghi với hoàn cảnh khí hậu ở đây nên mới không mọc tràn lan..."

"Nếu cậu gặp phải loài cây này thì nên nhổ sạch, nhân tiện điều tra lai lịch của chúng, dù không mọc tràn lan nhưng lại là kịch độc đối với rất nhiều loài sinh vật."

"Con người thì sao?!"

"Đương nhiên con người không cần sợ rồi, bằng không tốn mấy ngàn năm tiến hóa để ăn nhiều chất phụ gia bảo quản vậy làm gì."

Hạ Ca: "..."

Thế, thế thì tốt quá.

Hạ Ca mỉm cười thả sách trở về, lại cầm một cuốn cần mượn khác rời đi, tâm trạng khá hơn hẳn.

"Thích hoa vậy à?"

Hạ Ca lắc đầu: "Tôi thích thư viện."

Trần Tiếu Niên rất hiểu điều này: "Đây là biển cả tri thức, là kết tinh của văn minh."

Hạ Ca cười ha ha: "Tôi rất thích cảm giác ấy, ôm cuốn sách cần tìm cần đọc trong tay, âm thầm hạ giọng nhẹ chân đi qua từng dãy sách, sau đó ôm cuốn sách cần tìm về nhà như phát hiện báu vật."

"Vậy à."

"Có cầu mà tới, vui vẻ thỏa mãn mà về." Hạ Ca cười nói: "Cũng như ước một điều ước, sau đó âm thầm chờ đợi, chỉ trong chớp mắt điều ước đã được thực hiện."

Đó là một loại hạnh phúc cực kỳ viên mãn, ấm áp lại trĩu nặng.

Trần Tiếu Niên nhìn cậu ừ một tiếng, im lặng ra khỏi thư viện.

Ánh nắng lại chiếu lên người bọn họ, Trần Tiếu Niên chợt nói: "Tôi bỗng nhớ tới lần đầu mình tới thư viện."

"Lần đầu?"

"Tám tuổi, tới tham quan."

Trần Tiếu Niên nhìn về phía trước, tựa như đang nhìn nhóm người, lại như nhìn ra một nơi rất xa.

"Khi đó tôi chỉ thấy những cái mới mẻ cao siêu, sau đó tôi đã nghĩ, nếu có thể siêu như những người lớn ấy, đến với tâm trạng ham học hỏi, tới đây tìm ra đáp án của chính mình rồi sung sướng thỏa mãn rời đi chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."

"Tốt quá, bây giờ ngày nào cậu cũng có thể hạnh phúc như thế!"

Hạ Ca lắng nghe, thật lòng tán thưởng: "Cuộc sống như vậy rất rất tuyệt vời."

"Đúng vậy."

Trần Tiếu Niên thở phào một hơi.

Đi một hồi sau, tới chỗ đậu phi thuyền, khách khứa trên bãi đỗ xe ngoài sân càng yên lặng.

Cả hai tới gần mới phát hiện có một bóng người quen thuộc đứng bên cạnh xe bay.

Thấy bọn họ tới gần, người kia cũng nhìn lại, đồng thời bóp dập thuốc lá trong tay thả vào hộp kim loại cất đi.

Trần Tiếu Niên nhìn hắn, nhịn không được nhắc nhở: "Thượng tá, trong trường cấm hút thuốc."

Phó Bạc Vọng ừ một tiếng, xin lỗi qua loa cho có lệ.

"Chào anh Phó."

Hạ Ca cũng cất tiếng chào.

Khác với lần trước, lần này cậu ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc nhức mũi, không phải thứ mùi gì dễ chịu nên ngừng thở, chặn hết tất cả các mùi.

Phó Bạc Vọng nhìn cậu: "Tôi nghe nói hôm nay em có tiết nên tới xem sao."

Hạ Ca không biết nên nói gì hơn, xem là xem cái gì?

Trần Tiếu Niên không vui cho lắm, khẽ chau mày: "Tôi đã hẹn trước với H... Lâm, bọn tôi phải làm bài tập chung."

"Vậy à?"

Phó Bạc Vọng không dễ dàng bị cậu ta thuyết phục, chuyển ánh mắt nhìn thấu mọi việc sang Hạ Ca hòng tìm chứng cứ từ cậu: "Hôm nay em không rảnh?"

Hạ Ca gật đầu, khách sáo hỏi: "Anh Phó có chuyện gì không?"

"Tôi sắp phải xa nhà."

Phó Bạc Vọng không thèm để ý bên cạnh vẫn còn người ngoài, thẳng thừng nói: "Phải đi làm nhiệm vụ ở một nơi khá xa, có lẽ rất nguy hiểm, mất một tuần mới về. Trước khi đi ghé thăm em một lát."

Hạ Ca gật đầu: "Cảm ơn đã quan tâm."

Cuộc trò chuyện chấm dứt ngay sau đó.

Trần Tiếu Niên không chịu được bầu không khí ngột ngạt ấy, vả lại cậu ta không biết che giấu cảm xúc, nhịn không được lên tiếng: "Thượng tá muốn gọi người ta đi chung thì nên hẹn trước, hỏi xem đối phương đồng ý không vẫn hơn."

Quả nhiên lông mày thượng tá Phó nhếch lên, ánh mắt sắc lẻm nhìn cậu ta.

Không hề che giấu địch ý, cho tới tận giờ cũng không cần phải giấu.

Trần Tiếu Niên im lặng, khó chịu nhíu mày, vô thức tránh mặt đi, lại nhanh chóng lườm lại.

"Bằng không những chuyện như hôm nay sẽ càng nhiều, cậu Lâm còn phải tới nhà tôi chơi, không làm chậm trễ thời gian của thượng giáo nữa."

Nói xong vòng tay qua vai Hạ Ca, dẫn cậu đi tới phi thuyền của mình rồi mở cửa ngồi vào.

Hạ Ca nhìn hai người, cảm giác Trần Tiếu Niên nói rất có lý, lần nào cất tiếng cũng đều khiến người ta khó mà quen nổi.

Chẳng qua bọn họ có vẻ không vui lắm.

Trước khi lên xe, cậu vẫy tay với thượng tá Phó: "Hẹn gặp lại lần sau, thượng... anh Phó, chúc anh làm nhiệm vụ thuận lợi!"

Nói xong còn mỉm cười, sau đó ngồi vào trong xe.

Phó Bạc Vọng không nói gì, chỉ sờ vào gói thuốc lá trong túi, nghĩ một hồi lại không lấy ra.

Đưa mắt nhìn chiếc phi thuyền bay mất, một phó quan không biết vừa rồi rời đi làm gì chạy tới, cầm theo hai bình nước trong tay: "Chỗ này lớn quá, tôi tìm cả buổi trời mới thấy máy b án nước, này, sao rồi?"

Trông người kia lớn tuổi hơn Phó Bạc Vọng một chút, nhìn xung quanh không thấy ai, lại ngửi thấy mùi khói thuốc quanh quẩn thì lập tức hiểu ngay.

"Người ta đi rồi à? Đúng là sinh viên, lúc nào cũng bận. Sao hả, đã nói hết chưa?"

"Ừ." Phó Bạc Vọng gật đầu: "Tiếp theo chỉ đợi thôi, lần cuối cùng điều tra vẫn chưa được, tiếp tục kế hoạch trước đó."

"Cậu cũng đừng lo lắng quá, một học sinh mà thôi, nói không chừng bọn mình nghĩ nhiều cũng nên, thật ra chỉ là một thằng nhóc chưa nếm mùi đời, không có cảm giác an toàn."

"Em ấy vẫn còn nhớ những lời tôi từng nói."

Phó Bạc Vọng bĩu môi, tâm trạng khá khẩm hơn nhiều: "Không gọi tôi bằng xưng hô xa cách vậy nữa."

Lần trước lúc gặp nhau, hắn đã cố tình nói đừng gọi hắn bằng xưng hô lạnh nhạt như thế, bọn họ không phải cấp trên cấp dưới hay người xa lạ.

Quả nhiên lần này đã gọi hắn là anh.

Dù vẫn còn lạnh nhạt khách sáo nhưng nghe rất quen tai, hơn nữa không tệ lắm.

***

Hệ thống thông gió trên phi thuyền được bật lên, Hạ Ca lấy lại tinh thần, bất chợt hít sâu một hơi.

"Suýt nữa quên cả thở. A, đây là sáp thơm trên xe cậu hả?"

"Đúng vậy, thích không?"

Trần Tiếu Niên vô thức mỉm cười, sau đó sững lại ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn cậu: "Cậu ngửi được mùi rồi à?"

Rõ ràng lúc trước vào phòng mèo không ngửi thấy mùi phân.

"Ha ha..."

Trước đó Hạ Ca không chủ động nhắc đến, không khỏi xấu hổ: "Đúng vậy, hạnh phúc lắm, tôi đã xin Lục Hành Thâm lắp cho mình đấy, dùng rất tốt."

"Anh ta... Không hổ là viện sĩ Lục, thật là cao tay."

Trần Tiếu Niên nhỏ giọng than, không biết nghĩ gì lại từ từ dựa lên thành ghế.

"Vậy hả, tôi cũng thấy vậy! Để tôi đoán xem, đây là mùi hoa nào đó đúng không? Có vẻ hơi ngòn ngọt, thơm quá!"

"Sáp thơm này được pha trộn từ mật ong và hương hoa cỏ, tên là kẹo bươm bướm."

Hạ Ca lại hít sâu một hơi, hạnh phúc híp cả mắt.

Vừa ngọt vừa thơm, thích quá.

Hạ Ca nghĩ một lúc, đột nhiên sực nhớ tới điều gì đó, tò mò hỏi: "Cậu Trần cũng không thích thượng tá Phó à?"

Cậu vẫn còn ấn tượng về lời hù dọa của bác sĩ Lý, dường như có rất nhiều người sợ Phó Bạc Vọng, chỉ biết đứng nhìn từ xa.

"Tôi chỉ ghét hành vi bất lịch sự mà thôi."

Trần Tiếu Niên khẽ chau mày: "Gây phiền tới mọi người, dù là thượng tá cũng phải biết suy nghĩ cho người khác, vả lại..."

Hạ Ca gật đầu, hiểu rồi, vậy cái này cũng không tính là thành kiến, chỉ là chút va chạm nhỏ mà thôi.

Cậu hỏi: "Vả lại gì?"

"Không có gì."

Trần Tiếu Niên mỉm cười, tỏ ý mình không để bụng.

Vả lại thượng tá luôn bận rộn thực thi đủ loại nhiệm vụ, cậu ta có cảm giác hắn còn có mục đích khác nên mới cố ý tới nói chuyện.

Nhưng đó là chuyện của Lâm Ngọc Âm, không liên quan gì tới Hạ.