Sửa chữa muôn năm

Phi thuyền của Lục Hành Thâm vừa rời đi không lâu, xe bọc thép quân dụng và bộ đội cũng nhanh chóng kéo đến phong toả toàn bộ trấn Thiên Không.

Vì hàng cấm và người sử dụng đột nhiên xuất hiện nên tất cả người ở đây đều phải kiểm tra an ninh, loại bỏ nguy cơ tàng trữ các vật nguy hiểm.

Cùng bị điều tra còn có cửa hàng đồ chơi của Peter Pan.

Vì thiết bị phòng cháy đã bị hư nên trên đường phun nước rất lâu.

Lúc phó quan chạy tới, cơ thể thượng tá Phó đã ướt sũng, hắn đứng im ở đầu con ngõ, khuôn mặt âm trầm như sắp giết người.

Không phải gã chưa từng thấy một Phó Bạc Vọng tâm trạng xấu, thượng tướng được người ta xưng là sát thần không thể nào hiền lành dễ gần, nhưng đây là lần đầu tiên thấy bầu không khí quanh hắn vừa như gai nhọn vừa chán nản như vậy.

Khốn cùng, từ này nghĩ thế nào cũng không thể liên tưởng tới Phó Bạc Vọng, cho tới bây giờ chỉ có hắn khiến người khác khốn cùng mà thôi.

Phó quan cúi đầu nhìn người đã bị khống chế nằm trên đất, máu tươi bị nước pha loãng làm bẩn một khoảng đất, cửa sổ Utopia trên đầu gã đàn ông đã bị cưỡng ép tháo xuống, đầu gối, khuỷu tay, bả vai đều bị súng bắn trúng, không còn sức giãy giụa.

Bọn họ điều tra cả buổi trời vẫn không thu hoạch được gì, chỉ có một tên lưu manh và món hàng cấm kia.

Gã không biết nguyên nhân vì sao trông Phó Bạc Vọng lại như vậy, vừa chỉ đạo cấp dưới tiếp tục giữ vững trật tự vừa nhìn về nhân chứng đặc biệt duy nhất ở hiện trường.

Thanh niên chưa trưởng thành lắm, quần áo tóc tai cũng bị phun ướt, đôi mắt lại sáng tới đáng sợ toả ra sự cứng cỏi đáng kinh ngạc, dường như có ngọn lửa đang cháy ở sâu bên trong.

Phó quan đi qua, biết nếu muốn lấy camera giám sát điều tra có thể sẽ liên luỵ thượng tá, thay vì dò hỏi hắn, chi bằng hỏi thanh niên này thì hơn.

"Cậu là cậu Trần nhỉ."

Phó quan lớn hơn Phó Bạc Vọng vài tuổi, khi còn trẻ cũng từng để lộ mũi nhọn, bây giờ dù là đứng đối diện thanh niên hay đứng cạnh Phó Bạc Vọng đều có vẻ hiền hoà hơn nhiều, rất dễ nói chuyện.

Gã đi tới cạnh người kia, vì để rút ngắn khoảng cách mà vẫy hai người lính trông coi hai bên lui đi, đồng thời ngồi xuống chiếc ghế ven đường cùng Trần Tiếu Niên, không hề quan tâm quần của mình bị nước đọng bề mặt làm ướt.

"Cậu Trần này, thật ra vụ này có thể xem cậu là người chứng kiến, cũng có thể phán xét thành cố ý cản trở người thi hành công vụ, chẳng qua tôi thấy cậu cũng biết nhìn người, trên thân có chính khí, nghĩ lại thì... chắc là hiểu nhầm?"

"Hiểu nhầm?"

Ngực Trần Tiếu Niên vẫn còn phập phồng, không biết còn đang đau hay bị tức giận bao phủ, cậu ta nhếch mép, một khi lửa nóng bùng lên thì không hề che giấu thù địch với người khác như bao thanh niên cùng lứa.

"Ông..."

"Gọi phó quan Trương là được."

"Phó quan Trương này."

Trần Tiếu Niên nói: "Các người đã đau đầu vì món hàng cấm "Cửa sổ Utopia" thật lâu, vì thế cũng hao tổn không ít anh chị em nhỉ?"

"Loại hàng cấm kia rất ảnh hưởng tới người khác, đây là chuyện chúng tôi phải làm."

Phó quan ngồi ngay ngắn, ngoài cười trong không cười, gã nhanh chóng nhận ra ý ngầm trong lời của thanh niên, từ từ thu lại ý làm thân.

"Nếu như tôi nói hiện có một thứ có thể khiến tỉ lệ thương tật tử vong giảm phân nửa, thậm chí đi ngược lại số liệu của những món hàng cấm kia."

Trần Tiếu Niên chăm chăm nhìn gã: "Các ông bằng lòng dùng bao nhiêu thành ý để đối lấy kỹ thuật này?"

Phó quan Trương khẽ biến sắc: "Chuyện này không thể đùa."

Trần Tiếu Niên: "Chúng ta giao dịch đi."

Ở một bên khác, trợ lý Lục Hành Thâm đang cầm tập văn bản pháp luật thu xếp ổn thoả với người của Phó Bạc Vọng.

Trước đó bọn họ có quá nhiều cớ có thể ép Lục Hành Thâm giao người máy bị cướp đi, ví dụ như ác ý điều khiển công trình công cộng, gây ảnh hưởng đến công vụ, xâm nhập sinh vật mô phỏng v...v...

Bây giờ sau khi thoả thuận, dựa vào cổ phần đầu tư công trình toàn bộ trấn Thiên Không của hắn, cộng thêm các hợp đồng vừa ký trước đó không lâu, cuối cùng chỉ còn lại một biên bản phạt vi phạm giao thông.

Đến cả người máy bị cướp đi kia cũng trở thành di sản kế thừa hợp pháp của Lục Hành Thâm.

Mới vài phút trước, đó vẫn còn là một người máy vô chủ phạm luật, có các hành động gây nguy hiểm.

Bây giờ lại được trợ lý xin cấp huân chương "Tích cực làm việc tốt", lý do là vì Lục Hành Thâm đã phát hiện sự xuất hiện của tội phạm từ xa, nhập lệnh cho người máy đến ngăn cản, vậy thì có lỗi gì?

Người máy tấn công con người vốn là tội không thể tha, dù vì bất cứ lý do gì đều không thể xoá tội, hình phạt thấp nhất là tiêu huỷ, bây giờ lại thành một người dân bình thường mượn cớ điều khiển máy móc từ xa ngăn cản tội phạm, dù có phạt đi chăng nữa cũng chỉ từ người máy thuộc tài sản cư dân thành chuyện giữa người với người mà thôi.

Trợ lý đi tới gần Phó Bạc Vọng, lễ phép nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nếu thượng giáo còn gì bất mãn hay thắc mắc cũng có thể xin phép cơ quan kiểm tra chương trình người máy của chủ tôi xem mệnh lệnh anh ấy đưa ra có giống như miêu tả hay không."

Ánh mắt Phó Bạc Vọng hung ác nham hiểm, tròng mắt như đang nhìn vật chết liếc xéo qua: "Cút."

"Vậy tôi xin phép đi trước."

Trợ lý không hề tức giận, vẫn giữ phong độ như cũ, ôm văn kiện xoay người rời đi, để lại lựa chọn tự hoà giải hay ra toà cho thượng tá Phó xem xét.

Phó quan đi tới vỗ vai hắn: "Cậu đừng buồn quá, dù tới bước đó thật cũng không xử nặng quá đâu, không phải cậu vừa xin đi làm nhiệm vụ à, mấy lão già kia không bắt được cậu đâu."

Đúng lúc này, mấy người lính trẻ tuổi đi ra khỏi cửa hàng, lấy mấy bộ phận linh kiện máy móc ra khỏi hộp đựng trong suốt và một ít chip đáng ngờ.

"Báo cáo!"

Phó quan ngăn cậu ta lại: "Chờ đã, cho tôi xem thứ này trước."

Phó Bạc Vọng nhìn phó quan, áp suất xung quanh vẫn chưa tan đi: "Sao vậy?"

Thứ này nhìn là biết có liên quan đến hàng cấm, bây giờ tìm ra, tất nhiên là phải đi theo trình tự.

Hắn cũng từng nghĩ người thì đã chết, có quá nhiều thứ bí ẩn, thay vì vật lộn với nó, chi bằng tiếp tục tìm thêm đầu mối đến từ người sống.

Nhưng đã tới bước này, hắn không muốn mắt nhắm mắt mở nữa.

Người lính giơ tang vật lên, trừ con chip không xác định ra, những thứ còn lại đều có thể mang lại không ít phiền phức cho nhiều đời chủ của cửa hàng, thậm chí còn có thể chứng minh người máy kia là hàng cấm thật.

Còn về chủ nhân đương nhiệm Lục Hành Thâm sẽ ra sao không nằm trong phạm vi suy xét.

"Phó, chuyện hơi phức tạp rồi đây."

Phó quan giữ chặt Phó Bạc Vọng, với sự tin tưởng đến từ chiến hữu cũ, hắn vẫn kiên nhẫn lắng nghe gã.

Hiểu đại khái rồi.

Học sinh trông không đáng chú ý kia đang nắm giữ một thứ rất triển vọng trong tay, có thể cụ tượng hoá thị giác của những người sử dụng hàng cấm cho người khác thấy.

Nếu có thể biết những người sử dụng hàng cấm hành động kỳ quặc, tư duy không bình thường kia đang thấy gì, bị cảnh tượng, âm thanh giả lập điều khiển hành động như thế nào, vậy việc vây quét sẽ dễ dàng hơn nhiều, có thể tránh khỏi vô số thương vong không cần thiết.

Việc này liên quan tới tính mạng.

Quan trọng hơn nữa là...

Hạng mục kỹ thuật này là kết quả do học sinh họ Trần kia và "Lâm Ngọc Âm" cùng nhau nghiên cứu ra.

Thân là một trong những người sở hữu kỹ thuật, Trần Tiếu Niên bằng lòng bán chúng cho họ, trao quyền để họ sử dụng.

Tiền đề hợp tác rất đơn giản, chẳng trách phó quan lại bị lung lay, thậm chí bằng lòng bao che cho cửa hàng đồ chơi này.

Phó Bạc Vọng quay lại nhìn.

Trần Tiếu Niên vẫn ngồi trên chiếc ghế trước tiệm, vào khoảnh khắc nhìn vào mắt Phó Bạc Vọng, cậu ta giơ ngón út bên tay phải lên, làm ra hành động mỉa mai đồ nhát gan, khẩu hình khiêu khích: "Dám không?"

***

Sở nghiên cứu nhà họ Lục.

Bác sĩ Lý vội lái xe chạy tới, xe còn chưa dừng hẳn đã mở cửa kính nhảy xuống.

Anh ta nhanh chân đi thẳng, không thèm quan tâm tới phép tắc hay bệnh sạch sẽ của Lục Hành Thâm, mang cả giày bên ngoài đẩy cửa xông vào phòng.

"Sao rồi?"

Trong căn phòng trống màu trắng treo đầy dụng cụ thiết bị các loại có hai màn hình thật lớn.

Giữa phòng đặt hai cái giường cỡ nhỏ, bên trên có hai người máy nhắm mắt bất động.

Đó là A Cửu và Hạ.

Lục Hành Thâm đứng bên giường Hạ, hắn ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đen kịt, Lý Ngạn không khỏi ngạc nhiên, vô thức dừng lại.

"Lục Hành Thâm?"

Lục Hành Thâm thu tầm mắt, lẳng lặng nhìn người máy nằm trên giường.

"Tôi không biết."

Lý Ngạn đi đến gần, tới nơi mới phát hiện đó là một chiếc giường nước trong suốt, nước lạnh bên trong không ngừng lưu chuyển hạ nhiệt, xung quanh tản ra hơi nước lành lạnh khiến người ta rùng mình.

"Cậu ấy bị thương ở đâu?"

Lục Hành Thâm lắc đầu: "Không bị ngoại thương."

"Không có? Vậy là chương trình có vấn đề à?"

Lý Ngạn sốt ruột đi vòng quanh giường, vừa đi được hai bước bỗng đạp phải thứ gì đó thô to gây ra tiếng vang, anh ta cúi xuống nhìn, nhặt một sợi dây chuyền kỳ lạ lên.

Bên trên dây chuyền khảm một viên đạn, không biết vì bị anh ta đạp lên hay vốn đã bị tổn hại nên hơi móp một chút.

Anh ta nhặt lên, phát hiện phần dây xích đã bị đứt gãy: "Đây là..."

Lý Ngạn nhìn Lục Hành Thâm, khi thấy vẻ mặt hắn thì nuốt những lời phía sau về, tạm thời đặt sợi chuyền lên trên bàn rồi mặc kệ.

"Chương trình quét làm à?"

Cuối cùng Lục Hành Thâm cũng phản ứng, gật đầu.

"Thế..."

"Lý Ngạn, có tôi ở đây là được rồi, anh đi xem chỗ khác đi."

Lục Hành Thâm cúi đầu, âm thanh khô khốc: "Số hiệu của nó là N4-L19, là kiểu... khá cũ, có lẽ rất khó để hồi phục như trước đây, cố gắng hết sức là được."

"Được."

Lý Ngạn bước đi vài bước, lại không yên tâm: "996 không sao chứ?"

"Tôi đang chờ cậu ấy tỉnh lại."

Giọng Lục Hành Thâm rất bình tĩnh, nghe vẫn có sức thuyết phục khiến người khác yên tâm hơn hẳn: "Có lẽ sẽ bị tổn hại một ít bộ nhớ và dữ liệu, nhưng chỉ cần vẫn còn khởi động được sẽ không thành vấn đề."

"Được."

Lý Ngạn đeo găng tay lên, đi tới trước người máy số 19 đã hư hỏng nghiêm trọng tới thê thảm.

"Ai làm thế này? Thượng tá ư? Ra tay ác quá. Tôi chỉ có thể cố chữa trị cho những phần cứng và thần kinh trước, Lục Hành Thâm, đừng hi vọng quá nhiều."

Lục Hành Thâm: "Cảm ơn."

Lý Ngạn lắc đầu: "Không cần phải cảm ơn."

Anh ta bỗng nhớ ra gì đó, lấy một bọc kẹo marshmallow màu trắng ra khỏi balo, bên trên còn in hình gấu con đáng yêu: "Đúng rồi, tôi đã mua thứ cậu nhờ rồi đây, vừa rồi quên đưa."

Marshmallow được ném qua, Lục Hành Thâm giơ tay đón lấy, đi vòng qua giường nước Hạ nằm rồi đặt nó bên cạnh cái hộp nhỏ.

"Gì thế?"

"Bánh quy."

"Hả? Bánh quy?"

Ánh mắt Lục Hành Thâm dừng lại trên bánh quy và marshmallow vài giây, sâu dưới đáy bùng lên chút hơi ấm: "Mấy món ăn vặt cậu ấy thèm đã lâu."

"Lục Hành Thâm, con chip này..."

Lý Ngạn nhanh chóng kiểm tra xong, sau khi xác nhận trạng thái N19, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên: "Tôi thấy nó bị thương bên ngoài rất nặng, còn tưởng là vì trúng đạn nên mới hư hao, nhưng xem ra chương trình và chip bên trong bị hư hại còn nghiêm trọng hơn."

"..."

"Cậu nói cho tôi nghe, Lục Hành Thâm, có phải nguyên nhân người máy số hiệu N19 hư hỏng cũng... giống với nguyên nhân 996 bị hư không?"

Lý Ngạn nhìn Lục Hành Thâm chằm chằm, không dám bỏ lỡ chút thay đổi nào trên mặt hắn: "Đột ngột quá tải không rõ nguyên nhân?"

"Bọn họ không giống nhau, Lý Ngạn."

Lục Hành Thâm hỏi một đường trả lời một nẻo, cố chấp ngước mắt nhìn lên, chắc chắn nói từng chữ: "Cậu ấy sẽ tỉnh lại."

"Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý chưa? Khởi động lại trong trạng thái này không khác gì cài đặt hệ thống sau khi format toàn bộ."

"Cùng lắm thì quên hết tất cả."

Giọng Lục Hành Thâm vang lên phía xa, dường như đang lẩm bẩm: "Làm lại từ đầu."

***

Hạ Ca mơ thấy một giấc mơ rất rất dài.

Cậu trong giấc mơ như đang đi trên sa mạc, mặt trời vừa to vừa nóng, cực kỳ khô hạn.

Giấc mơ cứ vụt qua chuyện của kiếp trước, lát sau lại chuyển tới hiện tại.

Trong thoáng chốc, cậu đi vào một vùng hoang vu không nhìn điểm cuối.

Cậu cứ lơ lửng trong trạng thái linh hồn như lúc vừa chết đi.

Trên mảnh đất xanh, cậu thấy một nhóm tượng đá lẳng lặng đứng.

Ở đây không có ai, mọi thứ đều tĩnh lặng khiến cậu cũng im lặng theo.

Hạ Ca ghé vào vai một tượng đá trong số đó, cảm giác hình như mình quên mất một chuyện nhưng lại không nhớ nổi.

Quên đi cũng tốt, có giọng nói với cậu.

Nhưng nếu một người không nhớ gì thì có khác nào tảng đá không? Một giọng khác nói.

Không bao lâu sau, mặt trời lặn xuống.

Hạ Ca đứng lên, phủi phủi cơ thể bán trong suốt: "Mình cũng nên về thôi."

Trước mắt bỗng sáng đến phát chói.

Lúc tỉnh lại, thời gian như đã trôi qua thật lâu.

Cơ thể Hạ Ca cứng đờ, cậu giật giật ngón tay, sau đó là lông mi, từ từ mở mắt.

Rốt cuộc cậu đã ngủ bao lâu rồi?

Cậu nhìn xung quanh, thấy trần nhà trắng, rèm cửa màu cam, ánh nắng đỏ vàng chiếu vào, chú Đức ngoài cửa sổ đang nhổ cỏ.

Hơi quay đầu qua, Hạ Ca lại thấy bánh quy đã nổi mốc, đúng là lãng phí.

Sau đó là người đang ngồi bên giường.

Hạ Ca giật giật, kéo chiếc chăn xuống.

Người ngồi bên giường thấy cậu tỉnh lại cũng ngẩng đầu, hắn dụi đôi mắt thâm đen nghiêm trọng như đã lâu không ngủ, mơ màng chợp mắt một lát.

Lục Hành Thâm tưởng mình đang mơ, mơ thấy 996 cuối cùng cũng tỉnh lại, nhào vào ngực hắn đòi ăn bánh quy.

Nhưng khi lại mở mắt, 996 đã ngồi dậy thật, không cử động cũng không thể hiện cảm xúc nhìn mình, không nhào tới, không làm loạn, thấy bánh quy bị hỏng cũng không phản ứng gì.

Suy đoán khiến cuống họng hắn căng lên, hơi thở nghẹn lại, nguy cơ biến thành sự thật.

Lục Hành Thâm nhìn chằm chằm người máy trên giường, không nói thành lời.

Hắn đã tự tay chế tạo rất nhiều người máy, cũng từng tận mắt nhìn thấy vô số người máy tự hỏng trước mắt.

Nhưng dốc hết sức mình tạo nên người máy như thế này, đánh cược mọi thứ để ngóng trông đối phương trở về bình thường lại là lần đầu tiên.

Ánh mắt 996 nhìn hắn rất lạ, dường như đang mơ ngủ, hoang mang hỏi: "Anh là ai?"

Trái tim Lục Hành Thâm bỗng nặng nề.

Hắn nhắm chặt mắt, hít ngược một hơi, sau đó từ từ thở ra, không để ý bàn tay đặt trên gối đang nắm chặt, khó khăn cố gắng che giấu sự uể oải của mình, định nói ra lời thoại đã sớm dự đoán sẵn trước đó.

"Tôi là..."

Người tạo ra cậu.

Chủ nhân của cậu.

Nhưng trước đây cậu luôn thích gọi tên tôi, Lục Hành Thâm.

Còn chưa nói xong, 996 ngồi trên giường bỗng gào lên, cắt ngang Lục Hành Thâm.

"Aaaa!"

Hạ Ca bỗng trừng mắt, ngạc nhiên vươn tay ôm lấy mặt Lục Hành Thâm, ghé lại gần quan sát, khó tin xác nhận.

"Lục Hành Thâm! Sao anh lại để râu cằm dài thế này!! Trời ạ, sao quầng thâm mắt đậm thế?! Tôi không nhận ra anh luôn!! Lục Hành Thâm, sao anh nghĩ quẩn thế, phải cạo râu đi chứ!! Lạ quá đi mất ——"

Lục Hành Thâm chớp mắt nhìn 996, trong đầu trống rỗng.

Vẻ mặt hắn quá rõ ràng, vành mắt thoáng đỏ lên, Hạ Ca không khỏi chột dạ, a một tiếng rồi lúng túng thu tay, dời mắt đi chỗ khác.

"A, cái đó, cái đó, ý tôi không phải vậy, tôi ngạc nhiên quá thôi... Tôi không nói trông anh xấu hay già đi mười hai tuổi biến thành ông chú trung niên, nếu anh cạo râu... Tôi sẽ thuận mắt hơn, thật mà, con không chê cha mẹ... Á... Không phải... phụt phụt!"

Trời ạ, chắc chắn Lục Hành Thâm bị cậu làm cho đau lòng rồi, vừa rồi cậu phản ứng dữ dội như vậy, bây giờ làm sao đây, hắn nói gì đi chứ!

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Ca: Anh đừng khóc!

Lục: Không phải.

Lục Hành Thâm bây giờ: Vài ngày rồi không ăn không ngủ không chăm sóc bản thân, chết lặng thật lâu, quầng thâm mắt như đánh mắt khói, cằm để râu, tóc bù xù.

Nhưng hắn vẫn là kiểu đẹp trai! Không hề xấu, có chứng nhận địa phương! Chẳng qua là nhóc Hạ bị doạ thôi ha ha ha.

A Cửu?

À à, Hạ vẫn chưa quên A Cửu, chương sau sẽ nhớ lại.