Ngủ đông muôn năm

Âm thanh ríu rít của Hạ Ca đánh tan sự im lặng trong căn phòng, bầu không khí trầm lắng thật lâu lần nữa sôi động hẳn lên.

Vào giây phút này, mặt trời ở nơi chân trời dần mọc lên, ánh nắng trở nên chói loá, màu vàng rực rỡ chiếu vào khiến bụi bặm trôi nổi trong không khí cũng rõ ràng hơn.

Trên đầu Hạ Ca có vài sợi tóc vểnh lên, cái bóng đung đưa phất qua mặt Lục Hành Thâm khiến mắt hắn chớp nhoáng.

"Lục Hành Thâm, hình như tôi mới mơ thấy ác mộng á, ngủ lâu quá nên quên mất."

Cậu ngẫm nghĩ, khuôn mặt không khỏi rầu rĩ.

"Vậy đừng nghĩ nữa."

Hầu kết Lục Hành Thâm khẽ lăn, hắn dừng lại, nụ cười nhàn nhạt cứng nhắc mang theo ý an ủi.

"Hoa cậu trồng nảy mầm rồi, đi xem thử đi."

Hạ Ca nghe vậy xốc chăn nhảy xuống, xỏ chân vào dép lê.

Hạt giống nảy mầm là chuyện đáng mừng, nhưng Hạ Ca nhìn ra cửa sổ rồi lại nhìn Lục Hành Thâm trước mắt, cuối cùng lắc đầu: "Không cần."

Lục Hành Thâm ngẩn ra: "Vì sao?"

Hạ Ca mỉm cười đón nắng, quay qua đi tới chỗ Lục Hành Thâm, nâng hai tay ôm mặt hắn, nhẹ nhàng sờ lên râu trên cằm.

"Vẫn còn chuyện quan trọng hơn mà, Lục Hành Thâm, tôi cạo râu cho anh nhé?"

Cậu tỉnh lại rồi vẫn là người máy, không thể mọc râu được.

Cũng vì vậy mà suýt quên mất con người sẽ mọc râu, cậu rất muốn xem thử dao cạo râu thời này trông như thế nào, mình không có râu nên chỉ đành nghịch râu của Lục Hành Thâm thôi.

Lục Hành Thâm giơ tay cầm lấy bàn tay đang sờ lung tung của cậu, ngẩng đầu nhìn lên.

Lúc ngón tay thon dài mạnh mẽ của hắn nắm chặt phần nhỏ nhất trên tay Hạ Ca, đầu ngón tay sẽ áp chặt vào không chút khe hở, tạo cảm giác không thể kháng cự.

Giống như lần đầu hắn nắm lấy tay 996, vô thức lựa chọn cách nắm an toàn, khó tránh thoát nhất, sợ chỉ vừa mất tập trung sẽ để người máy này chạy biến.

Hạ Ca sớm đã quen với cách nắm ấy của hắn, cậu cười ha ha, khi nghe hắn lại bất đắc dĩ thở dài thì ngầm biết mọi thứ đã ổn.

Quả nhiên Lục Hành Thâm đồng ý: "Được."

Một bộ dao cạo râu được chú Đức mang tới, còn thêm một tấm mặt nạ dưỡng da và dưỡng mắt theo yêu của Hạ Ca.

Hạ Ca nói quầng thâm mắt của hắn quá đậm.

Cạo râu hết nửa tiếng, Lục Hành Thâm ngồi im mặc cho cậu vần hắn nửa giờ.

Dáng vẻ đắp mặt nạ mặt và mắt của hắn bị máy ảnh chụp lấy liền chớp được, thấy 996 cười với tấm ảnh sắp được mười phút, Lục Hành Thâm cũng chỉ tốt tính day ấn đường.

Mãi tới khi Hạ Ca vui vẻ nói: "Được rồi!"

Một chiếc gương được đưa tới trước mặt, Hạ Ca đứng bên cạnh thích thú hỏi: "Vừa như in! Sao hả? Có phải khá hơn nhiều không? Bây giờ đã tin tôi không có ý nghĩ mới một đêm mà anh đã xấu đi chưa ~"

Lục Hành Thâm trong gương vẫn còn quầng đen nhạt màu dưới vành mắt, nhưng vì đã rửa mặt sửa sang nên không lờ đờ như trước, tóc cũng được chải chuốt lại.

996 phía sau hắn không giây phút nào không ồn ào, nói gì đó rồi cười ha ha.

Sau khi cười một hồi, Hạ Ca bỗng ngẩn ra: "Hả?"

Cậu sờ lên cổ mình, ngạc nhiên nói: "Ơ, tiếng điện tử của tôi biến mất rồi này?"

Trước đây khi cười ha ha, cậu sẽ như một chiếc DJ điện tử đầy tạp âm, cười cực kỳ có nhịp, nhưng vừa rồi khi cậu cười lên lại không có giọng nói không hài hoà bị giới hạn trong dữ liệu.

Giống như giọng nói của con người vậy.

"996."

Lục Hành Thâm bỗng gọi cậu.

"Ừm?"

Một lúc lâu sau, Lục Hành Thâm mới như tìm được chủ đề mà hắn sắp quên mình muốn nói gì: "Ăn sáng thôi."

"A đúng rồi, phải ăn sáng thôi."

Hạ Ca nhìn đồng hồ, vội vàng đi ra khỏi phòng, bắt đầu nghĩ xem sáng nay nên ăn gì, thời gian đang gấp, hẳn nên ăn sandwich hoặc bánh paratha là được.

"Bây giờ là... bảy giờ hơn? Nhắc mới nhớ, hôm nay là thứ mấy?"

"... Thứ bảy."

"Ngày 18?"

"Không phải."

Thời gian không phải muốn giấu là giấu, Lục Hành Thâm hơi cúi đầu, nói: "Ngày 25."

"Tôi ngủ... lâu vậy à. Tới tận hôm nay?"

Hạ Ca đẩy cửa phòng, suy nghĩ hơi chậm chạp: "Tôi ngủ được tới vậy à, vì sao không đánh thức tôi dậy sớm? Bây giờ, bây giờ..."

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày hẹn hò với thượng tá.

Hạ Ca đứng trên hành lang, giơ tay chạm lên xương quai xanh.

Ở đó trống rỗng, nhưng khi ngón tay chạm vào da, ký ức sự kiện tự tay đeo mặt dây chuyền nào đó thoáng chốc ùa về.

Kể cả toàn bộ ký ức ngày hôm đó.

Lục Hành Thâm bên cạnh vẫn nắm lấy cổ tay cậu.

Nếu lại bị quá tải lần nữa, hắn sẽ đưa 996 về phòng chữa trị bất cứ lúc nào.

Xử lý hạ nhiệt cũng được, quét bớt dữ liệu cũng được, dù dùng cách nào đều có thể.

Nhưng cơ thể Hạ Ca chỉ hơi nóng lên mà thôi.

Cậu không khóc không làm ồn, sau khi nhớ lại tất cả chỉ ủ rũ thõng vai, dường như đột nhiên không còn sức ăn cơm.

Người máy quay đầu, cực kỳ bình tĩnh hỏi hắn.

"Lục Hành Thâm, A Cửu còn không?"

Con người sẽ chết, máy móc cũng sẽ chết.

Hạ Ca đã thấy khoảng không tĩnh mịch không một bóng người trong mơ, chỉ có bia mộ và đá, đến cả hoa cỏ cũng chỉ có rải rác.

Trước khi tới đây, cậu đã chuẩn bị tinh thần tạm biệt ai đó vào ngày mai, hoặc chuẩn bị tạm biệt tất cả mọi người dù không cam lòng.

Thế nhưng cuộc sống ở đây quá vui vẻ, ngày đó vì quá nóng vội nên bỗng quên đi việc quan trọng như thế, bất giác nảy lòng tham.

Sau khi tỉnh giấc, Hạ Ca không còn khóc nữa, cậu muốn biết đáp án hơn.

Dáng vẻ ngẩng đầu nhìn Lục Hành Thâm đã không còn khóc lóc cầu xin, như thế sẽ khiến đối phương rất khó xử, cũng như nếu ngày nào bệnh nhân cũng khóc than với bác sĩ, người kia sẽ rất khó sắp xếp, thậm chí muốn bớt gặp mặt.

Hạ Ca nhìn hắn, lẳng lặng mỉm cười như mỗi lần ngoan ngoãn hỏi thăm bác sĩ mình còn có thể sống được bao lâu trước đây.

"Có phải A Cửu không sửa được nữa không? Lần cuối cậu ấy nói với tôi mình sắp hư rồi, bảo tôi đừng quá day dứt."

Dường như đang khéo léo nói với hắn không sửa được cũng không trách anh.

Hơi thở Lục Hành Thâm càng nặng nề.

Hệt như có thứ gì đó đè ép khiến trái tim hắn cảm thấy nặng nề.

"Không phải."

Hắn phải mất mấy giây mới lấy lại được giọng nói: "Chỉ là còn cần thêm thời gian."

Trong chốc lát, Hạ Ca vẫn chưa hiểu nổi.

Lục Hành Thâm há miệng, vô số từ ngữ và lý luận lướt qua trong đầu, cuối cùng hắn chọn cách giải thích ngắn gọn nhất, dễ hiểu nhất: "Cậu ta đang ngủ."

Hạ Ca trợn mắt, hơi nước phủ lên, lóng lánh ngập tràn sức sống trở lại: "Thật không?"

Lục Hành Thâm gật đầu.

"Vậy tôi... tôi có thể..."

Lục Hành Thâm dẫn cậu đến xác nhận tận mắt trạng thái của L19.

Đó là một căn phòng không lớn nhưng cũng không lạnh như băng, ở giữa có một chiếc giường, nhìn hoa văn trang trí điểm xuyết màu vàng là biết do chú Đức mua.

Trên giường trải một chiếc đệm nước hạ nhiệt, vài sợi dây điện cắm lên người A Cửu.

Khuôn mặt và vết thương ngoài của nó đều đã trở về như cũ, thoạt trông không có vấn đề gì cả, nhìn như chỉ đang ngủ như Lục Hành Thâm đã nói.

Hạ Ca thở phào một hơi thật dài.

"Tốt quá..."

Lục Hành Thâm khẽ há miệng định giải thích, Hạ bỗng quay lại ôm lấy hắn.

Cánh tay ôm sát phần hông, khuôn mặt vùi vào quần áo như đang muốn đòi hỏi gì đó.

Cậu nói: "Lục Hành Thâm, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã bằng lòng cứu A Cửu."

Hạ Ca không biết hắn đã đối phó với thượng tá Phó như thế nào, cũng không biết đã sửa chữa ra sao, nhưng cậu nhận ra chắc chắn rất khó.

"Tạm thời cậu ta chưa tỉnh lại được."

Lục Hành Thâm ngẫm nghĩ, bàn tay đặt nhẹ lên vai Hạ Ca, cuối cùng vẫn nói thật với cậu.

"Phải ngủ thật lâu để nghỉ ngơi giống người bệnh bị thương à?"

Hạ Ca hỏi hắn.

"Không hẳn."

Lục Hành Thâm nhìn cậu, kéo chiếc ghế bên cạnh cho cậu ngồi xuống, khuôn mặt khó giấu vẻ nghiêm túc.

"Nếu bây giờ cho cậu ta tỉnh lại quá sớm, rất có thể chip và khu vực trung tâm sẽ lại bị tổn thương, cho nên trước khi tôi có thể đảm bảo an toàn sẽ không để cậu ta tuỳ ý tỉnh lại."

Hạ Ca suy nghĩ, nhớ lại ngọn lửa màu lam từng bừng lên trước ngực A Cửu.

Cậu cúi đầu thử thăm dò: "Giống gấu trắng ngủ đông ư? Nếu không đợi được tới mùa xuân sẽ không dậy được nữa, chẳng phải sẽ chết đói à?"

"Ừ, đúng vậy."

Lục Hành Thâm gật đầu.

Chỉ có điều đối với gấu trắng mà nói, tỉnh sớm chỉ nguy hiểm về thức ăn và nhiệt độ, nhưng đối với N19, nếu tỉnh lại sớm khiến lượng mã thuật toán khổng lồ cực kỳ phức tạp vận hành trở lại, nó sẽ trở nên quá tải rồi tự cháy.

Xác suất xảy ra gần đạt tới 100%.

Thức tỉnh sẽ khiến cơ thể bị phá huỷ, không thức tỉnh lại chỉ có thể chìm trong trạng thái ngủ đông, mà kỹ thuật phần cứng hiện nay vốn không thể giải quyết được khốn cảnh như thế này.

Nếu không phải về sau bọn họ phát hiện lá bùa bình an từ cửa hàng đồ chơi, lấy được bản sao lưu chương trình của N19, cơ hội quý giá lần thứ hai này sẽ biến mất.

Hạ Ca: "Vậy thì tốt rồi... Có hy vọng là tốt rồi."

Cậu còn tưởng sẽ không được gặp lại A Cửu.

"Cậu cũng phải cẩn thận."

Lục Hành Thâm thấy cậu chấp nhận sự thật, chọn lọc câu từ rồi nói tới vấn đề chính: "UR996, cậu cũng là người máy."

Hạ Ca không hiểu, đoán: "A, tôi cũng đã ngủ rất lâu nên phải cẩn thận à? Nhưng tôi không bị thương mà."

"Đúng vậy."

Lục Hành Thâm không nói lý luận như trong cuốn sổ tay mà chọn cách nói đơn giản, ít nặng nề hơn.

"Phải nhớ cố gắng đừng bộc phát quá vui hoặc quá buồn, hiện tại một số linh kiện của cậu vẫn còn khá yếu ớt, rất dễ quá tải."

"Cũng như... người bị bệnh tim đúng không? Không được kích động?"

Hạ Ca dần hiểu ra.

"Đúng vậy."

Đáy mắt Lục Hành Thâm u ám: "Cảm xúc bình thường không sao, trước đó cậu vẫn rất ổn, quan trọng nhất là... Hạ... Đừng yêu người khác."

Hạ Ca chớp mắt, vui vẻ bật thốt: "Ra là thế, vậy thì đơn giản! Tôi hiểu cái này lắm!"

Kiếp trước tim cậu không tốt, đã sớm quen với cuộc sống không thể thay đổi cảm xúc quá nhiều, cậu có quá nhiều kinh nghiệm để luận về cách để giữ bình tĩnh!

Hạ Ca nghiêm túc nhớ lại, huống gì "bệnh tim" của người máy dễ đối phó hơn của con người nhiều!

Trước đây cậu vui vẻ, kích động thế nào đều không thành vấn đề, chứng tỏ giới hạn "thay đổi" đối với người máy cũng khác, dù phải chú ý hơn vẫn không ảnh hưởng cậu tiếp tục hưởng thụ cuộc sống!

Tác giả có lời muốn nói: Lục Hành Thâm – anh công được thụ tăng động liên mồm cam kết không dây vào yêu đương.