Bổ não muôn năm

Lục Hành Thâm giảng giải một lát, giản lược một câu, dần dần biến thành vài ba câu, cuối cùng có xu hướng biến thành thao thao bất tuyệt.

Khó nhất vẫn là khiến 996 phân biệt rõ cái nào là kiến thức thông thường, cái nào là kỹ thuật vừa xuất hiện mấy năm gần đây, cái nào có thể làm được nhưng không phù hợp.

Còn có đạo đức.

Hạ Ca có thể hỏi rất nhiều câu như một học sinh gương mẫu cực kỳ hiếu học, thông minh, khiến thầy cô giảng giải rất nhiều.

Trần Tiếu Niên lại trở ra từ phòng vệ sinh.

"Vậy nếu giữa nam với nam có con, bọn họ vẫn phải cần kỹ thuật cấy ống nghiệm hay thụ thai bên ngoài rồi cấy ghép vào cơ thể, hay cấy ghép trước, sau đó hai người kia đẩy thuyền?"

Lục Hành Thâm đột nhiên im bặt.

Trần Tiếu Niên: "..."

Làm sao bây giờ, cậu ta lại phải đi nữa sao?

Lục Hành Thâm nhắm mắt, cúi đầu day ấn đường.

"Lần sau sẽ giải thích cái này cho cậu."

Hạ Ca: "À..."

Trần Tiếu Niên đứng phía sau bọn họ ho một tiếng.

Bấy giờ Hạ Ca mới nhớ bạn thân của mình vẫn còn đây, vui vẻ vẫy: "Trần Tiếu Niên! Cuối cùng cậu cũng xong, đồ uống của cậu sắp tan rồi."

Trần Tiếu Niên ngồi xuống uống một hơi.

"Không sao."

Lục Hành Thâm lại đọc tài liệu trên tay, bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra: "Tôi đã đọc qua một lượt, thứ này làm rất tốt."

Trần Tiếu Niên lập tức ngồi thẳng lên, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt cũng sáng rực.

Hạ Ca thấy trạng thái này rất quen, ngẫm nghĩ lại mới chợt nhận ra, oaa, đây là trạng thái lúc Trần Tiếu Niên đi học môn mình thích nhất!

Là học sinh giỏi Trần ham học!

Đúng rồi.

Nói cũng dễ hiểu, ngành của Trần Tiếu Niên có liên quan với ngành của Lâm Ngọc Âm, trong đó vừa hay có một số kỹ thuật thuộc lĩnh vực của Lục Hành Thâm.

Với cậu ta, viện sĩ Lục chính là ông trùm học thuật, bình thường không riêng gì cậu ta, đến chính giảng viên hướng dẫn của Trần Tiếu Niên thấy viện sĩ Lục cũng kích động không thôi, hận không thể nghe đối phương nói thêm vài câu.

Phải nói nếu được Lục Hành Thâm khen một câu liên quan đến lĩnh vực kỹ thuật thì đó là vinh dự đặc biệt chỉ người trong ngành mới hiểu.

Trần Tiếu Niên lập tức phấn chấn.

Nhưng Lục Hành Thâm nhanh chóng đổi lời: "Có một số chỗ có thể cải tiến giúp nó thực dụng hơn, dù sao học thuật cũng chỉ nằm trên sách, nếu cậu muốn giao cho quân đội sử dụng chiến đấu thì cần phải cân nhắc nhiều chỗ."

"Ừm, anh cảm thấy... cải tiến chỗ nào sẽ tốt hơn?"

Trần Tiếu Niên căng thẳng hỏi.

Cậu ta cũng biết thứ này chưa phải tốt nhất, thậm chí nếu không phải vì không có vật thay thế, Phó Bạc Vọng cũng sẽ không dễ dàng đồng ý mua.

"Hắn có nói định sử dụng ở đâu đầu tiên không?"

"Cái này... là cơ mật của bọn họ, bọn họ không nói cho tôi biết."

"Hắn" ở đây chính là Phó Bạc Vọng.

Hạ Ca hiểu, vốn không định chen vào nói, nhưng chuyện nghiêm túc thế này không phải lúc để đùa vui.

Hai tay cậu ôm lấy chiếc cốc thuỷ tinh lớn, đứng bên cạnh chen vào: "Phó Bạc Vọng đã nói với tôi anh ta phải sang Lân Tinh chấp hành một nhiệm vụ rất nguy hiểm. Anh ta còn nói nếu thành công, anh ta có thể có được huân chương chiến công rất lớn."

"Lân Tinh... Chẳng lẽ là nó?"

Trần Tiếu Niên đột nhiên nhớ ra gì đó, hai mắt trợn lên.

Lục Hành Thâm cũng chau mày: "Nếu thất bại sẽ không về được nữa."

Hạ Ca niết cốc, không nói gì.

Trần Tiếu Niên bên cạnh hỏi điều cậu muốn hỏi: "Có khi nào anh ta sẽ chết ở đó không?"

"Chết? Quá hời cho hắn."

Lục Hành Thâm lạnh lùng, dù có vẻ không đồng ý với cuộc mạo hiểm này nhưng càng không cho rằng tên đó sẽ dễ chết như thế.

"Cùng lắm chỉ bị vây không về được thôi."

Hạ Ca há hốc, tò mò nhìn Lục Hành Thâm.

Sao có cảm giác hắn không vui lắm nhỉ? Không phải Lục Hành Thâm rất ghét thượng tá ư?

Lục Hành Thâm cầm lấy thiết bị kia đứng dậy: "Hắn không chết được đâu. Trần Tiếu Niên, cậu đi với tôi."

Trần Tiếu Niên kinh ngạc, chợt nhận ra mình được cho phép đi vào sở nghiên cứu, vội vàng bước nhanh theo sau: "Được!"

Bên trong sở nghiên cứu, mọi thiết bị và tài liệu đều có đủ.

Thiết bị mang tên "Cửa sổ chống trộm" được mang vào, được Lục Hành Thâm tự tay cải tiến, Trần Tiếu Niên đứng một bên quan sát học tập, nhân tiện làm trợ lý tạm thời.

Hạ Ca ở bên nướng bánh quy cho bọn họ ăn.

Bánh bích quy lúc trước đã mốc không ăn được nữa, cậu vốn định lén cắt phần mốc đi rồi ăn nhưng bị Lục Hành Thâm phát hiện vứt mất.

Đành phải nướng mẻ mới.

Lò nướng nho nhỏ được chuyển vào toả ra mùi thơm ngào ngạt.

Cũng may marshmallow không dễ bị hư, vì còn chưa bóc vỏ nên rất mới.

Chờ Lục Hành Thâm cải tiến xong, mặt trời đã xuống núi từ lâu.

Cửa sổ chống trộm bản 2.0 có thể tích nhỏ hơn, nhẹ hơn, hơn nữa dễ dàng xâm nhập vào chương trình các loại hàng cấm, nếu dùng thực chiến chẳng những có thể tái tạo "ảo cảnh" hàng cấm trong phạm vi nhất định mà còn có thể thay đổi, điều khiển ngược.

"Mấy người ở Lân Tinh không thể gọi là quân đội."

Lục Hành Thâm nói: "Bọn chúng tự cho là đang sống ở thế giới thần tiên, toàn bộ đều hoàn hảo, đeo hàng cấm 24/24, người điều khiển phía sau sẽ thay đổi nhận thức của chúng, khiến rất nhiều người nghĩ mình chỉ đang chơi một trò chơi thú vị, dù là cầm vũ khí hay tự tay giết người cũng không nhận ra."

"Tất nhiên cũng có một bộ phận biết chân tướng nhưng lại chọn lừa mình dối người, cố gắng lờ đi, chỉ cần không tận mắt nhìn thấy sẽ xem như không tồn tại."

Khi một người giao mắt, tai cho ảo giác hư cấu cũng tương đương nộp bản thân mình.

Trần Tiếu Niên gật đầu: "Ít nhất thứ này có thể khiến lực chiến đấu của họ giảm phân nửa."

Thế thì quả thật Phó Bạc Vọng vẫn có thể quay về...

Cậu ta khó hiểu nhìn viện sĩ Lục, không biết vì sao đối phương bỗng hào phóng như thế, thậm chí công tư phân minh, bằng lòng giao một thứ đích thân mình cải tiến cho thượng tá Phó sử dụng.

Nghĩ sao cũng không tưởng tượng ra Lục Hành Thâm thực sự hi vọng Phó Bạc Vọng sống sót, thuận lợi quay về.

Trần Tiếu Niên ngẫm nghĩ, vừa hay bánh quy đã chín, Hạ đứng bên cạnh phối marshmallow thành một món ngọt ngon lành: "Mau nếm thử!"

Cậu ta đang mất tập trung, thấy thức ăn được đưa đến trước mũi, không nghĩ ngợi gì há miệng cắn, quả nhiên rất ngon, marshmallow hoà tan mềm mềm thơm ngọt, bánh quy vừa nướng xốp xốp giòn giòn.

Trần Tiếu Niên ăn một miếng, vui vẻ khen: "Ngon quá, tay nghề của Hạ càng lúc càng cao!"

"Ha ha ha!"

Sau lưng đột nhiên rợn lên, Trần Tiếu Niên giật cả mình.

Cậu ta nhìn sang một bên, viện sĩ Lục đã thu tầm mắt, cúi đầu ăn hết một cái bánh quy, vẻ mặt lãnh đạm.

Ảo, ảo giác?

Một giây sau, Lục Hành Thâm cầm lấy miếng thứ hai, miếng thứ ba.

Hạ Ca thấy hắn ăn quá nhanh, ngoài ý muốn chớp mắt: "Lục Hành Thâm, có phải anh đói không, vậy tối nay tôi làm nhiều chút, vừa hay mọi người chưa ăn tối, đúng rồi, cậu Trần có muốn ở lại ăn cơm đã rồi về không?"

Trần Tiếu Niên há miệng, rất muốn đồng ý, nhưng lý trí nhanh chóng kéo cậu ta lại: "Không cần..."

Ha ha, cơm tối gì chứ.

Đến miếng bánh quy cậu ta còn không dám ăn một hơi, cứ có cảm giác chỉ cần ăn tiếp, viện sĩ Lục sẽ dùng hơi lạnh cóng chết cậu ta.

Đúng là bất ngờ, kiểu người này độc chiếm quá.

Ánh đèn loé lên, Trần Tiếu Niên chợt hiểu ra, giải thích cho câu hỏi vừa rồi.

Cậu ta hoảng hốt nhìn Lục Hành Thâm bên cạnh, suy đoán trong đầu dần hình thành, thậm chí có đầy đủ chi tiết.

Nguyên nhân không muốn Phó Bạc Vọng chết... không phải vì sợ Hạ mềm lòng đấy chứ?

Dù sao nếu lỡ Phó Bạc Vọng chết thật, mà A Cửu vẫn còn hi vọng thức tỉnh, với tính cách của Hạ không chừng sẽ tha thứ cho Phó Bạc Vọng, thậm chí còn mỹ hoá hắn lên trong trí nhớ...

Nhưng không phải Hạ... là thế thân à?

Câu hỏi như vậy không kéo dài lâu trong đầu Trần Tiếu Niên, dù sao một tên đàn ông cặn bã sẽ muốn có tất cả.

Đáng ghét.

Tâm trạng Trần Tiếu Niên phức tạp hẳn lên.

Theo lý tính, cậu ta rất nể viện sĩ Lục, thậm chí vui vẻ khi có thể trò chuyện cùng hắn, cảm thấy vinh dự vì buổi hợp tác ngày hôm nay.

Nhưng chỉ cần nhớ tới quan hệ giữa Hạ và viện sĩ Lục, tận mắt xác nhận thái độ thích giấu diếm, suy nghĩ lại không thể nào lay được.

Rõ ràng xem đối phương như thế thân, vì sao lại thể hiện thái độ khiến người khác hiểu nhầm như thế?

Nếu Hạ nghiêm túc xem là thật thì phải làm sao?

"Cậu Trần đừng khách sáo."

Hạ Ca lôi kéo cậu ta, hoàn toàn không chú ý tới bầu không khí kỳ lạ, chỉ nghĩ cậu ta đang ngại.

"Nếu cậu không tiện vào phòng bếp ăn chung, vậy chúng ta làm tiệc nướng ngoài trời nhé! Được không được không, với lại hôm nay cậu bảo đến thăm tôi nhưng đã làm việc với Lục Hành Thâm từ trưa đến đêm, còn chưa nói chuyện với tôi đâu, tôi muốn dẫn cậu đi thăm phòng tôi."

Bầu không khí quanh Lục Hành Thâm bên cạnh càng lạnh hơn.

Ngoài mặt hắn không tỏ vẻ gì, chỉ khoác nhẹ tay lên vai Hạ Ca khuyên: "Cậu Trần mệt lắm rồi, đừng khiến khách khó xử."

Nói xong, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua Trần Tiếu Niên như đang chờ đối phương ứng tiếng, thừa nhận mình "rất mệt".

Trần Tiếu Niên có cảm giác đang bị đe doạ, trong lòng phức tạp không thôi, khoảnh khắc nhìn Hạ bỗng thông suốt.

Đúng rồi, đây là Hạ.

Với tính của Hạ, dù bị xem như thế thân hay một người khác cũng sẽ không đau buồn.

Thậm chí còn vì viện sĩ Lục đối xử với mình rất tốt —— Dù phần tốt này không thuộc về mình —— mà cực kỳ vui vẻ.

Cho rằng mình sẽ giống A Cửu, được người chế tạo luôn yêu thương.

Có lẽ Hạ không thèm quan tâm, nhưng cậu ta không chịu được.

Trần Tiếu Niên hít sâu một hơi, dũng khí tuôn trào từ đáy lòng, cậu ta khẽ cắn môi, kiên cường đón lấy ánh mắt khiến người khác phát lạnh của Lục Hành Thâm, nở nụ cười tươi rói.

"Cảm ơn Hạ, tôi không mệt, để tôi giúp cậu nướng đồ!"

"Được! Vậy mau nói tôi nghe cậu thích ăn gì! Tôi xem thử trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn không!"

"Tôi không kén ăn, Hạ thích ăn gì tôi ăn cái đó."

Nói xong, nụ cười tươi của Trần Tiếu Niên lại biến thành giả lả chuyển qua Lục Hành Thâm: "Viện sĩ Lục thì sao? Ăn chung chứ?"

Lục Hành Thâm liếc cậu ta, ấn đường càng nhăn.

Đây là lần đầu hắn gặp phải kẻ suy diễn thần tốc như vậy.

Trần Tiếu Niên lập tức bổ sung thêm: "Hôm nay rất cảm ơn viện sĩ Lục đã giúp đỡ, có dịp tôi sẽ ưu tiên một phần quyền tác giả cho anh, về sau tiền kiếm được chắc chắn cũng sẽ gửi qua cho viện sĩ Lục, anh thấy sao?"

Hạ Ca giơ tay chọc lên ấn đường Lục Hành Thâm xoa xoa: "Đừng nhăn mày nữa, sẽ có nếp nhăn đấy, đừng để nhăn, phải trẻ ——"

Tác giả có lời muốn nói: [Màn kịch OOC]

Hạ Ca: Anh phải già đi thật chậm, không được nhíu mày, không được thở dài.

Lục Hành Thâm: Được.

Ông hoàng não to họ Trần: Tôi còn trẻ, Hạ có thể để tôi kế thừa.

Lục Hành Thâm: Cút.

****************

Bổ não là bệnh, phải trị =))))))