Thế thân muôn năm

Cuối cùng Trần Tiếu Niên vẫn ở lại chuẩn bị BBQ.

Cũng thuận lợi trở thành chân chạy vặt bận rộn vì BBQ nhất.

Cắt nguyên liệu nấu ăn, nhóm lửa, xiên nguyên liệu, quét sốt lên ——

Mà Lục Hành Thâm thì đứng một bên tập trung cúi đầu nắm tay Hạ.

Ngón tay bị bỏng khoảng chừng một cm2, bề ngoài nhìn không ra, nhưng vân tay đã bị đốt mất.

Động tác Lục Hành Thâm rất chậm cũng rất cẩn thận, tập trung đến mức hoàn toàn không nghe được cũng không chú ý bên ngoài xảy ra việc gì, ví dụ Trần Tiếu Niên đã làm việc một mình rất lâu.

Hạ Ca xấu hổ không thôi, cậu nhìn Trần Tiếu Niên mấy lần, ánh mắt áy náy, còn vươn ra cái tay có thể cử động: "Tôi vẫn có thể hỗ trợ, để tôi cầm trụ cho, cậu xiên vào đi!"

Trần Tiếu Niên khoát tay, cực kỳ bất đắc dĩ: "Không sao."

Lại nhìn viện sĩ Lục bên cạnh...

Trần Tiếu Niên nghi ngờ hắn đang cố tình kéo dài thời gian không cho Hạ đến giúp đỡ, nhưng cậu ta không có bằng chứng, vả lại không thể kháng nghị.

Không thể vì chút chuyện nhỏ này mà khiến Hạ lại tiếp xúc với nguy cơ bị bỏng vì chạm phải lửa than được.

Cũng không phải không có đồ nướng BBQ, thế nhưng phải đi mua, bây giờ các cửa hàng đều đã đóng cửa.

Cho nên đành phải dùng than lửa, đồ kim loại vốn dùng cho mục đích khác tạm thời thay thế.

Ba người đều không đói lắm, quá giờ cơm là một, thứ hai là ăn quá nhiều trước khi ngủ cũng không tốt.

Vì thế sau khi bận rộn một thời gian, Trần Tiếu Niên đến mời cả hai nếm thử.

Mùi thơm toả ra, Hạ Ca đã sớm đứng ngồi không yên, liên tục nhìn sang bên kia, Lục Hành Thâm nhanh chóng tăng tốc, bảo đảm ở đó đã phục hồi như cũ mới thả tay ra.

Vừa mới ngồi xuống chưa ăn được mấy miếng, Hạ Ca bỗng kêu lên đầy sợ hãi.

Trần Tiếu Niên vội hỏi: "Sao vậy?!"

Lục Hành Thâm cũng tưởng có chuyện gì xảy ra, cởi găng tay xuống.

"Các người... Tôi..."

Hạ Ca hoảng loạn nhìn bọn họ: "Tôi... bị lộ... rồi?"

Chẳng trách trước đó cứ thấy sai sai chỗ nào.

Thì ra cậu quên mất chuyện quan trọng như vậy!!!

Trán bị sờ, bụng cũng bị sờ, Hạ Ca bắt lấy cái tay đang sờ của Lục Hành Thâm, run rẩy nói: "Các người được báo từ lúc nào?!"

Trần Tiếu Niên: "Được báo?"

Lục Hành Thâm: "?"

Hạ Ca im lặng cúi đầu, hai tay che mặt: "Thân phận... của tôi..."

"À."

Cuối cùng Trần Tiếu Niên cũng hiểu, thờ ơ nói: "Thì ra tôi chưa nói cho cậu biết."

Lục Hành Thâm: "..."

Trần Tiếu Niên: "Thật ra lúc cậu ngủ đông đã bị lộ rồi, lúc ấy tình huống khá khẩn cấp, tôi không liên lạc được với viện sĩ Lục nên chỉ đành tìm tới bác sĩ Lý, anh ta nói viện sĩ Lục đã biết, sẽ không giận cậu."

Cậu ta nhẹ nhàng nhắc tới tình huống lúc đó, lúc cố tình lén lừa gạt thì tầm mắt cụp xuống, giả vờ bận rộn lật xâu nướng, không cẩn thận phết quá nhiều ớt.

Thật ra tình hình lúc đó không thể tóm tắt bằng "khá khẩn cấp".

Cậu ta vốn không xác định Hạ trúng đạn hay không, Phó Bạc Vọng cũng không thể nói cho cậu ta, hai con đường bày ra trước mắt, hoặc là chạy thẳng tới sở nghiên cứu tìm Lục Hành Thâm xin đi thăm, xác nhận tình huống, hoặc là giả vờ không biết Hạ là người máy, chạy tới nhà họ Lâm tìm người.

Sau nhiều lần suy xét, Trần Tiếu Niên lựa chọn con đường thứ ba, cũng là con đường nguy hiểm nhất —— Nửa đêm lén nhảy vào xem.

Sau đó bị Lý Ngạn phát hiện ở cửa ra vào.

Nếu không phải Lý Ngạn ngăn cản, nói cho cậu ta biết Hạ không sao, chẳng qua chưa tỉnh, Trần Tiếu Niên không biết mình sẽ còn làm gì.

Cùng lắm là bị Lục Hành Thâm phát hiện, cậu ta hoàn toàn có thể lấy cớ đến trộm đồ, dù sức nhà họ Trần không thể so được với nhà họ Lục nhưng cũng đủ để bảo vệ, ít nhất là bị cấm túc ba tháng.

Về sau Lý Ngạn đưa cậu ta đi, nghiêm túc giải thích tuyệt đối không thể lấy cớ "tới trộm đồ", cũng không cần lo lắng vấn đề thế thân của Hạ, Lục Hành Thâm đã biết từ lâu, chỉ là lười hỏi, quan tâm Hạ rồi chờ là được.

Về phần Hạ bị phát hiện rồi tiêu huỷ sẽ không xảy ra.

Viện sĩ Lục cũng hiểu, thì ra 996 để ý chuyện "bại lộ thân phận".

Hắn sắp quên mất rồi.

Nhưng trước đó không lâu Lý Ngạn còn nhiều lần nhắc hắn không thể cho Hạ biết hắn đã biết từ lâu, như vậy sẽ khiến Hạ không có cảm giác an toàn.

Mức bất an ngang bằng với "Bố mẹ đọc trộm nhật ký của con nhưng vờ như không biết, mười năm sau mới nói mình đã đọc tất cả".

Sẽ ảnh hưởng đến lòng tin.

Lục Hành Thâm im lặng một lát, bất kể nghĩ thế nào để cảm thấy sẽ xuất hiện nguy cơ về lòng tin, Hạ sẽ không tin tưởng nữa, từ đó đi mật báo Lý Ngạn chứ không phải hắn.

Nhưng hắn vẫn không nói nhiều.

Hắn cầm một xâu thịt nướng đưa tới.

Hạ Ca vô thức cắn lấy, sau đó nhìn Lục Hành Thâm, thấp thỏm hỏi: "Anh không giận thật à?"

"Ừ."

"Tôi không cố ý để bị lộ đâu..."

"Tôi biết."

Hạ Ca đứng ngồi không yên mất một lúc lâu, nghĩ lại thì vì Trần Tiếu Niên và Lục Hành Thâm ở chung quá tự nhiên, quá thoải mái nên cậu mới bị kéo đi, không nhớ ra được chuyện này.

Nghĩ đến đây, Lục Hành Thâm bình tĩnh như vậy, Trần Tiếu Niên cũng không có phản ứng chứng tỏ nguy cơ đã hoàn toàn biến mất.

Xác nhận Lục Hành Thâm không có ý truy cứu thật, Hạ Ca yên tâm bắt đầu ăn.

Trần Tiếu Niên ngồi cạnh bất cẩn sặc ớt cay đỏ cả mặt, uống no một bụng nước.

"Ngày mai tôi sẽ mang cửa sổ chống trộm cải tiến tìm họ nói chuyện."

Sau khi đè được vị cay xuống, Trần Tiếu Niên nói tiếp: "Để tôi đi là được, có điều đến lúc đó sẽ ký kết hợp đồng hợp tác, cần người nghiên cứu chế tạo có mặt, Hạ, viện sĩ Lục, hai người..."

"Không cần tôi ký."

Lục Hành Thâm từ chối trước: "Phiền."

Trần Tiếu Niên im lặng, cũng phải, đối với viện sĩ Lục thì có thể chỉ là tiện tay sửa lại, hắn vốn không thiếu chút tiền này.

Cậu ta lại lo lắng nhìn Hạ.

Trần Tiếu Niên biết như vậy hơi tàn nhẫn nhưng vẫn nói thật: "Vì người mua trực tiếp là thượng tá Phó, có thể... không tránh được lần gặp này. Nhưng mà... Hạ, lần ký tên này rất quan trọng đối với cậu, về sau khi có việc sẽ trở thành kim bài."

Có những lời cậu ta vẫn chưa nói hết.

Hiện tại cửa sổ chống trộm mới chỉ bán quyền sử dụng, chừng nào được người ta dùng đến, lập chiến công, cậu ta và Hạ đều sẽ thành người có công gián tiếp.

Đến lúc đó dù có người muốn tìm tới Hạ gây phiền hay thân phận người máy bại lộ cũng có thể giành giật thêm chút hi vọng sống.

Quả nhiên Hạ Ca không nói gì.

Cậu cúi đầu, trong não hiện lên khuôn mặt của thượng tá Phó.

Lạnh lùng, tàn nhẫn giơ súng.

Nghĩ đến việc có thể sẽ phải đối mặt với hắn thêm lần nữa, cậu cười không nổi.

Nếu gặp mặt thật thì phải đối diện với hắn như thế nào đây?

Hạ Ca không tin tưởng chút nào.

Rõ ràng lý trí có thể hiểu, thậm chí còn tự mình nói cậu hiểu cách làm của thượng tá.

Pháp luật tinh tế rất hà khắc với người máy, dù là tiền đề gì, tình huống đặc biệt như thế nào, chỉ cần người máy có ý định tấn công con người thì sẽ là vi phạm lệnh cấm.

Cậu biết.

Cậu cũng biết điều khiến A Cửu đến nay vẫn chưa tỉnh lại không phải vì phát bắn của thượng tá.

Nhưng mà... vì sao nhất định phải là A Cửu?

Hạ Ca cúi đầu, cảm thấy mình đúng là đồ tiêu chuẩn kép, nếu người bị thương là mình chứ không phải A Cửu, chỉ e cậu sẽ không phải không muốn gặp thượng tá như thế.

"Tôi..."

Hạ Ca rầu rĩ lẩm bẩm, đôi lông mày lần đầu ấm ức va vào nhau, khoé mắt cụp xuống.

"Có thể chờ thêm mấy hôm không, cho tôi thêm mấy ngày nữa để nghỉ ngơi, chuẩn bị xong xuôi sẽ đi ngay."

Trần Tiếu Niên thở phào, thấu hiểu nói: "Tôi sẽ nói với bên kia."

Thậm chí đến cậu ta còn không muốn gặp Phó Bạc Vọng, có điều sau khi xem xét, lý trí đã giúp cậu ta khống chế cảm xúc của mình.

Thay vì đối đầu gay gắt ngoài sáng, chi bằng làm một số việc trong khả năng, sắp xếp thật nhiều vì tương lai A Cửu, tương lai của Hạ.

Lúc này Lục Hành Thâm đột nhiên lên tiếng: "Không muốn thì đừng đi."

Hạ Ca ngẩn ra: "Hả? Nhưng mà..."

Nhưng đây là chuyện cậu phải làm mà.

Với lại cậu nhận tiền rồi.

Lục Hành Thâm lơ đễnh, chuyện thật lớn qua miệng hắn đều như mang theo ý hời hợt: "Tình huống nghiêm túc như thế không hợp với cậu, tôi báo cho Lâm Ngọc Âm, bảo cậu ta đến là được."

Hạ Ca và cả Trần Tiếu Niên tròn mắt nhìn, ngạc nhiên đến mức quên khép miệng, tim đập rộn lên.

"Thật, thật ư...? Nhưng mà, nhưng mà..."

Trần Tiếu Niên cũng rất ngạc nhiên.

Cậu ta hoàn toàn không ngờ còn có cách như thế?

Hạ Ca kinh ngạc tới mức nói năng lộn xộn, hai tay vung lên muốn đắp vào những lời thiếu hụt: "Nhưng rõ ràng cậu ấy rất ghét, ghét thượng tá mà, với lại, với lại như vậy chẳng phải tôi sẽ vô dụng ư? Đây là chuyện do tôi lén gây ra, tôi phải đi..."

"Cậu ta không biết cậu đã tỉnh."

Lục Hành Thâm thản nhiên nhìn Hạ Ca, bình tĩnh cầm lấy chiếc xiên không trong tay cậu đặt qua một bên.

"Đúng là cậu ta ghét Phó Bạc Vọng, nhưng bây giờ cậu cũng không thích hắn, đúng không? Dù sao đều bị ghét, không dễ lòi đuôi vậy đâu."

Cũng, cũng có lý?

Hạ Ca kinh ngạc tới ngây ngẩn.

Cũng đúng, Lâm Ngọc Âm vì không thích thượng tá nên mới muốn cậu cưới thay, mà cuối cùng cậu cũng ghét phải đối diện với hắn.

Lục Hành Thâm bổ sung thêm: "Đừng che giấu tình cảm chán ghét bài xích, với hắn như vậy lại càng nhẹ nhõm, với lại lần này chỉ đi bàn chuyện công việc, không phải gặp mặt riêng tư."

Trần Tiếu Niên cũng bị thuyết phục, nói với Hạ Ca: "Quả thật cách này làm được, cứ vậy đi, vừa hay cậu cũng phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày."

"Nhưng mà... vì sao?"

Đôi mắt Hạ Ca tròn như nai con, ướt đẫm nhìn Lục Hành Thâm: "Vì sao phải làm vậy?"

Động tác của Lục Hành Thâm chợt khựng lại, bị cậu nhìn như vậy, đáy mắt càng tối màu tới khó hiểu, mãi không nói gì.

Đây là lần đầu Hạ Ca thấy ánh mắt hắn như vậy.

Mắt Lục Hành Thâm rất lạnh, phần lớn thời gian đều không có nhiệt độ, không thể tìm thấy vui giận trong đó.

Bây giờ chỉ cần có chút ánh sáng rơi vào sẽ chìm xuống nơi sâu nhất, chìm đến chỗ sâu Hạ Ca không được phép nhìn thấy.

Lục Hành Thâm rất dễ hiểu cũng rất dễ dỗ, lúc vui thì dù là rau thơm hắn ghét cũng bằng lòng ăn hết, Hạ Ca tin như vậy.

Nhưng vì sao bây giờ trông Lục Hành Thâm như có bí mật khác nhỉ?

Cậu hoang mang không thôi, nắm lấy tay áo Lục Hành Thâm, cẩn thận xích lại gần nhìn vào, gần đến mức như muốn hôn hắn.

Mắt Lục Hành Thâm rất đen, rất tối, trong màn đêm có ánh sáng u ám của lửa than lay động như phủ kín một làn sương mù, vành con ngươi và tròng đen đều không rõ ràng, nhưng tất cả đều không thể qua nổi mắt điện tử có độ chính xác cực cao.

Toàn bộ chi tiết được phóng đại trong mắt Hạ Ca, cực kỳ rõ ràng, biểu cảm rất nhỏ cũng bị cậu cố ý bắt lấy.

Hạ Ca nhìn chằm chằm, điều chỉnh tiêu cự mắt điện tử, tò mò nói: "Lục Hành Thâm, con ngươi của anh đang to ra.

Chẳng những con ngươi đang thay đổi mà nhịp thở cũng thay đổi theo, nhẹ đi, chập chùng.

Hạ Ca giơ tay lên, lo lắng xoa nhẹ lên cổ Lục Hành Thâm, đo nhịp đập mạch hắn: "Anh khó chịu à?"

Một giây sau, Lục Hành Thâm nhắm mắt lại, kéo cái tay đang làm loạn của cậu xuống.

"Ừ, hơi buồn ngủ."

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Tiếu Niên: Tôi cũng nhắm mắt vậy.

************************

Lảm nhảm: Hồi trước tui có xem một video thí nghiệm, đại loại như nếu người ta nhìn hay nghe nhắc đến tên người mình thích thì đồng tử sẽ giãn ra á =)))