Bí mật muôn năm

Phó Bạc Vọng đã ở lại phòng bệnh quan sát Lâm Ngọc Âm rất lâu.

Dù là với thân phận cá nhân, là bạn đời chưa cưới của Lâm Ngọc Âm hay vì việc công, là thượng tá liên quan đến bản án của y, hắn đều có đủ lý do để ở lại.

Dù là những quan chức cấp cao luôn dè chừng hắn, thường cho rằng Phó Bạc Vọng cần bị quản lý mà nói, Phó Bạc Vọng đột nhiên dùng hết số ngày nghỉ góp lại rất nhiều năm vào Lâm Ngọc Âm cũng là chuyện tốt.

Tầng lớp quyền thế đế quốc tinh tế cũng không ngoại lệ, dù khoa học kỹ thuật đã phát triển vượt bậc, chế độ đè ép lẫn nhau ra sao vẫn duy trì bệnh đa nghi của chế độ phong kiến vài ngàn năm trước.

Vừa thèm khát tài năng của tướng tài nhiều lần lập công, vừa vì sự xuất sắc khó lòng thay thế, không bị khống chế mà xem như quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng đề phòng, sợ hắn có được lòng dân, nổi lòng tạo phản, đến cả việc hắn nhiều năm không nghỉ ngơi, chí tiến thủ quá mạnh cũng lo có phải nên để hắn có thêm nhược điểm mới được hay không.

Vì thế khi Phó Bạc Vọng yêu cầu nghỉ phép lần đầu tiên trong mười năm qua, những nhà chính trị kiêng kỵ hắn đã lâu chỉ hận không thể nâng chén ăn mừng, lập tức bật đèn xanh cho hắn thăm viếng hoặc giám sát Lâm Ngọc Âm.

Giới hạn thời gian quan sát tội phạm cũng được sửa đổi, biến từ bất hợp lý thành hợp lý.

Về phần Lâm Ngọc Âm?

Ai quan tâm y sống hay chết.

Lâm Ngọc Âm cũng biết điều này.

Hôm nay y đã không còn là cậu chủ họ Lâm, mà gia tộc đã đơn độc từ lâu cũng không thể bảo vệ y được nữa.

Rốt cuộc đã hoàn toàn thua.

Y đã tỉnh lại từ mấy hôm trước, vì để giữ thế chủ động nên đã tiếp tục giả vờ hôn mê.

Điều này rất khó đối với người thường, nhưng đối với một người đã cải tạo 70%, nhịp tim, hơi thở đã sớm trở thành máy móc có thể khống chế, muốn không bị phát hiện cũng không khó.

Quản gia đã từng đến thăm Lâm Ngọc Âm một lần, báo cho y tình hình hiện tại, còn bao nhiêu thời gian, cục diện phải đối mặt.

Quản gia không biết y đã tỉnh, trong khoảng thời gian được phép đến thăm mỗi lần một tuần đều sẽ làm như vậy, đánh cược tia hy vọng sống sót.

Nếu cứ mãi nằm ngủ, mặc dù phán quyết dành cho người thực vật sẽ khá nhẹ nhưng cũng tương đương từ bỏ quyền phản bác.

Lâm Ngọc Âm không thể chịu đựng được việc hoàn toàn giao vận mệnh của mình cho người khác quyết đoạt.

Dù nguy hiểm lớn hơn, dù có thể sẽ thua một cách thảm bại, dù đến cuối cùng không thay đổi được nhiều, y cũng không thể cứ nằm ngủ vậy được.

Xưa nay y là một kẻ liều lĩnh không biết sợ, chỉ cần có đủ lợi ích, y có thể đi bước càng nguy hiểm hơn.

Cho nên nhất định phải tỉnh lại, tự liên lạc với luật sư của mình, tự tìm kiếm đường sống, lợi dụng tất cả điều kiện.

Nhưng thời cơ tỉnh lại cũng vô cùng quan trọng.

Vào tuần cuối, Lâm Ngọc Âm lờ mờ nhận ra có người bên cạnh.

Nếu vừa tỉnh lại đã bị Phó Bạc Vọng bắt, y không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định sẽ mất đi quyền chủ động.

Phó Bạc Vọng là một kẻ đáng sợ.

Lâm Ngọc Âm thử cử động ngón tay để thăm dò bên cạnh có người hay không, nhưng dù là thăm dò như thế cũng khiến y không yên tâm mở mắt.

Mãi tới khi Phó Bạc Vọng chọc thủng lớp ngụy trang.

Khi đối diện với thái độ uy hiếp của Phó Bạc Vọng, Lâm Ngọc Âm lại càng tỉnh táo.

Là người đã từng "chết" một lần, y không còn gì để sợ.

Khi thấy vẻ điên cuồng trong mắt Phó Bạc Vọng, Lâm Ngọc Âm biết lá bài cuối cùng của mình là gì.

Y cười khẽ.

Phó Bạc Vọng, anh mà cũng có nhược điểm?

Đúng là ông trời không tuyệt đường sống của ai.

Lâm Ngọc Âm rất thông minh, nụ cười kia nhanh chóng trở nên vô tội, thêm vẻ ấm áp như cực kỳ ngây thơ.

"Thượng tá, anh đừng buồn nữa."

Chốc lát sau, một cái bóng khác chồng lên người cậu ta.

Người đã từng thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt hắn, nói sẽ luôn hiểu cho hắn, lại nói ghét hắn, cuối cùng bị hắn liên luỵ mà rơi vào biển lửa.

Người máy mô phỏng.

Gương mặt quá giống nhau gợi lên ký ức của Phó Bạc Vọng, hắn gần như mất khống chế ngừng thở, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, lùi lại một bước như bị thứ gì đâm bị thương, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

"Cậu..."

Sau vài giây phản ứng lại, cơn đau nhói chợt hóa thành lửa giận, Phó Bạc Vọng nghiến răng, gần như dùng hết toàn bộ ý chí mới không đánh Lâm Ngọc Âm.

"Đừng nói chuyện bằng hình dáng của cậu ấy!"

"Vì sao không được?"

Lâm Ngọc Âm ngạc nhiên hỏi, sau đó nhoẻn miệng cười: "Thật buồn cười, Phó Bạc Vọng, trông anh thật buồn cười... Anh, thượng tá Phó vậy mà lại có tình cảm với một người máy? Ha ha ha..."

Chỉ sợ nói ra trò đùa hài hước này sẽ không ai tin, còn không bằng tin có sao chổi sắp đâm vào hành tinh chủ.

Quả là hoang đường.

"Anh muốn biết điều gì? Thượng tá Phó?"

Sau khi dễ dàng nhiễu loạn tâm trí Phó Bạc Vọng, kiểm tra ra đối phương vậy mà lại là thế thân kia, Lâm Ngọc Âm phát hiện mình không ngạc nhiên cho lắm.

"Chỉ là một người máy đã bị phá huỷ mà thôi, nếu anh thấy vui như vậy thì đi tìm Lục Hành Thâm đi, bảo anh ta bán cho anh một con mới, cứ vậy mang về muốn chơi sao thì chơi, bây giờ người máy rất nhiều chức năng, mua một con mới, cho nó nói thích anh..."

Lâm Ngọc Âm không nói tiếp, bởi vì Phó Bạc Vọng đột nhiên móc súng ra chĩa thẳng vào trán y.

"Lâm Ngọc Âm, tôi vốn từng nghĩ lúc quay về sẽ từ hôn."

Phó Bạc Vọng đè nén cơn tức giận thiêu đốt hắn, trầm giọng nói: "Có chiến công lần này, dù tôi từ hôn cũng tạm thời sẽ không kéo theo phiền phức, tôi đã sớm định xin nghỉ."

Mãi tới tận đây, Lâm Ngọc Âm mới ngơ ngẩn.

"Anh nói... từ hôn? Sao có thể..."

"Kết hôn với người mình ghét sẽ chỉ biến ghét thành hận."

Phó Bạc Vọng nhìn mặt y, thấy ánh mắt ngạc nhiên không hề che giấu của Lâm Ngọc Âm bỗng sững sờ, gương mặt này rất giống với người trong trí nhớ.

Hắn biết mình không tỉnh táo, có lẽ không nên nói nhiều như vậy nhưng vẫn tiếp lời, dường như đang mượn khuôn mặt tương tự để thổ lộ với người trong trí nhớ.

"Tôi tưởng đó là cậu. Cho nên quyết định sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này sẽ từ hôn, nếu có ai được sắp xếp làm thông gia với cậu, chỉ cần cậu không thích, tôi sẽ đuổi hết chúng đi, cho tới khi..."

Cho tới khi y gặp được tình yêu chân chính của đời mình.

Tiếc rằng Lâm Ngọc Âm không phải Lâm Ngọc Âm, chiến công trong tưởng tượng cũng không phải chiến công mà là ác mộng.

Hơi thở Lâm Ngọc Âm bỗng dồn dập, ngón tay bám chặt ga giường dưới thân, cậu ta nhìn chằm người đàn ông trước mặt, gào lên như điên.

"Dối trá! Đồ dối trá! Không thể nào, không thể như anh nói được... Dựa vào đâu... Dựa vào đâu!!"

Căn phòng được cách âm rất tốt.

Phó Bạc Vọng đã sớm chuẩn bị đối phó với lính gác bên ngoài, cơn ầm ĩ nho nhỏ cũng được hắn đối đáp bằng câu "Không có gì" sau lần gõ cửa.

Máy móc giám sát trạng thái cơ thể của Lâm Ngọc Âm được che đậy, vẫn còn đang trong trạng thái ngụy trang, chỉ cần thiết bị không phát tín hiệu cũng không ai gọi bác sĩ đến sẽ không có người "phát hiện" Lâm Ngọc Âm đã tỉnh.

Lâm Ngọc Âm há miệng thở phì phò, cơ thể yếu ớt không gánh được trạng thái tâm lý chập chờn liên tục khiến mắt y tối sầm, lồ ng ngực đau nhức.

Không thể nào, sao có thể vậy được...?

Y sắp đặt lâu như vậy, chịu đựng nhiều như vậy, lại hi sinh nhiều như vậy... Thế mà đã bỏ lỡ tất cả.

Kết cục thành công, hoàn hảo nhất cứ vậy lướt qua.

Lâm Ngọc Âm ho khan, cuống họng đã lâu không ăn uống khàn phát đau, rách họng chất vấn hắn.

"Vì sao anh không nói sớm... Vì sao không nói sớm!! Anh từ hôn đi! Từ hôn đi!!"

Y bắt loạn xạ lấy đồ đạc bên giường, muốn ném gì đó về phía Phó Bạc Vọng, thế nhưng cơ thể đã không còn sức, chỉ có thể hất bình thuốc đặt đầu giường xuống đất.

Vậy mà suýt nữa y đã có được tất cả.

Chỉ chút nữa thôi... Nếu lúc ấy y không đến Lân Tinh, nếu không làm ra nhiều việc như vậy vì không cam lòng, vì oán hận, thậm chí trở mặt với Lục Hành Thâm, có thể bây giờ Phó Bạc Vọng đã từ hôn...

Nếu như vậy, y thậm chí không cần phải thay đổi hình dạng, lén lút rời đi với thân phận người máy.

Y sẽ có được tự do, cũng không cần hy sinh những thứ khác.

Chỉ cần Phó Bạc Vọng hiểu nhầm và bảo vệ thế thân kia tiếp, y có thể sống với thân phận Lâm Ngọc Âm, thậm chí vì được thượng tá che chở mà càng thêm quyền lực.

Chỉ cần sắp xếp thoả đáng, thậm chí còn có thể lợi dụng Phó Bạc Vọng để đối phó với người nhà họ Lâm!

Thậm chí có thể trở thành người duy nhất cầm quyền nhà họ Lâm.

Y vốn có thể...

Lâm Ngọc Âm giận run người, thất bại mà nước cờ sai lầm trong cục diện khổng lồ mang tới khiến y như bị ngọn lửa thiêu đốt.

Thì ra y chưa đủ ác, cũng chưa đủ thâm trầm.

Nhưng mà dựa vào đâu?

"Dựa vào đâu..."

Dựa vào đâu chỉ có y hoàn toàn thua?

Phó Bạc Vọng nhìn dáng vẻ điên cuồng của y, không còn giống người trong trí nhớ chút nào.

Lại một lần nữa, dù hắn không bằng lòng vẫn phải xác nhận kỹ người mình quen biết, có hảo cảm không phải Lâm Ngọc Âm gốc.

Là người máy kia.

Giống người nhất là một người máy, sống như một chương trình hoàn hảo là một con người.

"Lâm Ngọc Âm."

Lúc gọi cái tên này lần nữa, tâm trạng đã hoàn toàn khác biệt, Phó Bạc Vọng cụp mắt, đón lấy hận ý nhìn chằm chằm y: "Cậu muốn tôi từ hôn đúng không?"

Từ hôn...

"Không! Không phải bây giờ!"

Lâm Ngọc Âm bỗng tỉnh táo trở lại, tay y run lên, vội vàng trả lời: "Không phải bây giờ... Nhưng mà..."

Nếu từ hôn bây giờ, y sẽ phải nhận hình phạt nặng hơn ở tòa phán quyết.

Nhưng nếu không từ hôn, y cũng không muốn ở cùng người đàn ông như vậy!

Mấy giây trôi qua, Lâm Ngọc Âm nghĩ rất nhiều.

Trước đây không muốn bị ép kết hôn cũng chỉ là một phần nguyên nhân muốn thoát khỏi Phó Bạc Vọng.

Y sợ chuyện hàng cấm bị tra ra, sợ hoàn toàn thua cuộc, càng hận những người nhà họ Lâm tùy ý xem y như quân cờ mà tặng người khác.

Dù phải kết hôn cũng không thể như thế được.

Y cứ tưởng tội ác sắp bị phát hiện... Thậm chí đã bị phát hiện...

"Nếu muốn tôi hợp tác với cậu, cậu phải đưa ra thành ý trước đã, Lâm Ngọc Âm."

Giọng Phó Bạc Vọng đã không còn chấn động vì những cảm xúc kia nữa, nói như đàm phán hoặc đang thẩm vấn: "Trả lời tôi trước, vì sao lúc ấy trong biển lửa cậu lại được đặt trong kết cấu tam giác như thế, may mắn sống sót, có phải "cậu ấy" làm không, nếu đã có thể giữ được mạng cho cậu, vậy cậu ấy..."

"Đúng vậy, cậu ta đã cứu tôi vào phút chót, dù sao cũng là kiệt tác đáng tự hào nhất của Lục Hành Thâm, tất nhiên có thể làm được như vậy, cậu ta chọn hi sinh bản thân, đổi lấy con người là tôi sống sót."

"..."

"Sao hả, anh còn muốn nghe gì nữa? Phó Bạc Vọng, có phải anh đang hi vọng tôi nói cho anh biết thật ra cậu ta chưa bị hư hỏng, vẫn còn có thể chữa trị như ban đầu?"

Lâm Ngọc Âm bỗng mỉm cười.

Đôi mắt đen ngòm loé lên ác ý khiến người khác kinh tởm, y nói khẽ.

"Cũng có thể vậy đấy, cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi, Phó Bạc Vọng, anh hỏi tôi như vậy là vì không thể mang hài cốt của cậu ta đi đúng không? Để tôi đoán xem... Là Lục Hành Thâm đưa cậu ta đi?"

Một linh cảm xấu dâng lên trong lòng Phó Bạc Vọng: "Lâm Ngọc Âm, ý cậu là gì?"

"Ha ha ha... Thật là... thú vị."

Đôi mắt Lâm Ngọc Âm cong lên, chớp mắt nói: "Tôi còn tưởng cậu ta hỏng thật rồi chứ... Hoá ra là được Lục Hành Thâm nhặt về, chắc chắn anh không biết hài cốt để đâu đúng không? Chẳng trách..."

"Cậu ấy..."

Phó Bạc Vọng khó khăn chậm chạp nói, muốn tìm lại âm thanh của chính mình, bây giờ đến cả giữ tỉnh táo cũng phải cố gắng lắm mới làm được.

Có thể cậu ấy chưa hoàn toàn bị hư hỏng?

Suy nghĩ ấy khiến người ta sợ hãi.

Một khi có hy vọng, suy nghĩ, cảm xúc của con người sẽ trở nên mất khống chế.

Khi nhìn thấy máy móc hỏng hóc, có được đáp án từ Lục Hành Thâm, Phó Bạc Vọng gần như đau khổ mất kiểm soát.

Vì sự việc ngoài ý muốn lần đó mang lại đả kích quá lớn nên hắn dễ dàng tin tưởng, sau đó tìm lại lý trí, không muốn tuỳ tiện chấp nhận kết quả này, lúc muốn tìm thêm bằng chứng để chứng minh cảm giác bất thường ấy thì đã không còn chút dấu vết.

Nhưng dáng vẻ của Lâm Ngọc Âm lại khiến Phó Bạc Vọng nhíu mày, nhận ra có gì đó không đúng.

Hình như hắn hỏi nhầm người rồi.

Quả nhiên chỉ một giây sau, Lâm Ngọc Âm mỉm cười như cuối cùng đã bắt thóp được hắn, đắc ý nói.

"Nào, đe dọa tôi nữa đi, để tôi bị phán tù chung thân, để tôi bị đày tới tinh cầu đáng sợ nhất, tối nhất, sau đó toàn thế giới sẽ biết người máy đã từng giả mạo tôi là một người máy có ý thức tự chủ, nguy hiểm, biết cậu ta còn chưa chết, đang trốn ở sâu trong sở nghiên cứu."

"Lâm Ngọc Âm..."

"Những người bạn thân thiết với cậu ta, thầy cô tự hào vì cậu ta, chủ cửa hàng bánh ngọt thường chào hỏi bán đồ ăn vặt cho cậu ta, mỗi một người thích cậu ta đều biết cậu ta là người máy... Dù cậu ta xuất hiện với gương mặt mới cũng không thể không bỏ trốn, vậy Lục Hành Thâm nghiên cứu ra cậu ta, che giấu bảo vệ cậu ta sẽ làm sao đây?"

Lâm Ngọc Âm nói từng câu, cánh tay cũng cố gắng bấm cơ quan bên giường khiến giường từ từ nâng lên, giúp nửa người trên y ngồi dậy, có thể nhìn gần hơn vào mắt Phó Bạc Vọng.

"Sau đó cậu ta sẽ trốn vào chợ đen hay bị bắt đi phán quyết tiêu huỷ? Phó Bạc Vọng, anh muốn lợi dụng quyền hạn của anh, giúp cậu ta trốn thoát à? Đến lúc đó anh sẽ phản bội chính nghĩa của mình hay chọn tự tay giết cậu ta thêm lần nữa?"

"Tất nhiên, thượng tá Phó, tôi cũng có thể chọn giữ bí mật nếu anh muốn tôi làm vậy."

***

Lục Hành Thâm có một bí mật.

Bí mật này không phải là cánh tay trái máy đã từng được cải tạo, có thể điều khiển các loại chương trình máy móc, cũng không phải trái tim bình thường có thể đập cả đời như con người.

Mà là chiếc gậy không biết có từ bao giờ, luôn được hắn mang theo bên mình.

Trên gậy có rất nhiều thứ, có trí não, còn có một số tác dụng khác, cực kỳ kiên cố, thậm chí có thể dùng để phòng thân.

Người bình thường cho rằng đó chỉ là một món đồ trang sức.

Người quen sẽ biết đó là trí não ngoài, đối với những ai ghét đọc sóng điện não, dẫn đến trong trí não nhảy ra quá nhiều quảng cáo, tiết lộ IP người dùng thì cải tạo trí não rời xa đại não cũng là một giải pháp, chỉ là khá bất tiện.

Bác sĩ Lý biết điều này thấy không có gì bất tiện, vì tay trái của hắn phối hợp với trí não như thế này có thể cùng lúc làm một cách nhanh chóng, bí mật.

Mà trong mắt chú Đức, Phó Bạc Vọng và những người khác, chiếc gậy này có thể khống chế chốt mở của một số loại máy móc thông qua tiếp xúc trực tiếp.

Không ai biết chiếc gậy cũng có thể dùng để đề phòng người máy đột ngột tấn công như mấy năm trước, thậm chí rất hợp để phá huỷ một người máy mất khống chế.

Vì vậy người máy biết được chuyện này hiện đã không còn.

Hạ Ca cảm thấy chiếc trượng rất ngầu, vì khi có tiếng trượng, chỉ cần nhờ vào tiếng bước chân là cậu biết ngay Lục Hành Thâm đ ến.

Nhưng lạ là gần đây cậu cứ thấy Lục Hành Thâm cầm trượng giơ cao lên như đang kiểm tra gì đó.

Trước kia Lục Hành Thâm thường dùng trí não nhưng không cần phải nhấc cả lên, chỉ cần dùng tay thao tác là được.

Mỗi khi như vậy Hạ Ca sẽ nhịn không được xích tới, quan tâm hỏi thăm Lục Hành Thâm có phải nó bị bẩn cần được lau hay không? Có phải bị móp méo ở đâu không?

"Nếu cần tôi giúp..."

Sau đó bị Lục Hành Thâm ấn về.

Hạ Ca tự nhận mình dư sức, hai hôm trước đã nghịch trí não của cậu Trần một lát, dù không bị hỏng nhưng linh kiện dùng để cố định phía sau đã hơi méo, chính cậu hỗ trợ nắn trở lại.

Hai ba lần chủ động quan tâm đổi lấy Lục Hành Thâm lặng lẽ trốn xa.

Mãi cho tới một lần ăn cơm, Hạ Ca cố tình làm bánh mousse chocolate để làm tráng miệng sau bữa ăn, đặt trong một chiếc cốc chocolate tròn trịa xinh đẹp.

Nhưng chocolate vừa được đặt lên bàn, Lục Hành Thâm trông lại hơi mất tự nhiên.

Đồng thời nói mình no rồi, chưa nếm thử đã rời đi.

Lúc rời đi, Hạ Ca lén nhìn hắn, lại phát hiện Lục Hành Thâm đang nhấc trượng lên nhìn chằm chằm.

Cuối cùng lần này Lục Hành Thâm không giấu nổi nữa, đương nhiên nếu hắn kiên trì thì vẫn có thể qua mắt hoặc giấu tiếp, nhưng hắn không làm.

"Trượng không bị hỏng, tôi cũng không sao."

Bí mật từng chỉ có ông nội biết cuối cùng cũng bị Lục Hành Thâm nói cho người thứ ba.

"Vậy sao anh cứ cầm nó lên vậy?"

Tính tò mò của Hạ Ca vốn không nhiều, hết lần này tới lượt khác lại vì Lục Hành Thâm mà tích cực hơn hẳn.

"Có phải muốn đổi trượng không, dùng trí não khác? Nhưng tôi thích anh dùng cái này hơn."

"Bởi vì..."

Xung quanh không có ai, Lục Hành Thâm thả trượng xuống, ho khẽ, chậm rãi giải thích.

"Nó có thể giám sát trạng thái tim của tôi."

Hạ Ca lập tức tròn mắt.

Từ khi có hình dạng mới, mỗi lần cậu thể hiện biểu cảm, sức công kích lại càng lớn hơn.

"Anh bị bệnh à?"

Đương nhiên cậu biết tim của Lục Hành Thâm là tim máy.

Nhưng nếu tim máy gặp vấn đề thì nghe đã thấy nguy hiểm lắm rồi.

"Không phải."

Lục Hành Thâm cụp mắt nhìn lo lắng không hề che giấu trong mắt cậu, đáy mắt lóe lên ý cười: "Không phải hỏng, cũng chưa tới lúc cần thay mới."

"Thay... mới?"

Lục Hành Thâm nói hết toàn bộ.

Bởi vì phải nói rất lâu nên cả hai ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, Hạ Ca cũng bưng phần bánh mousse chocolate tới ăn.

"Lần đầu cấy ghép tim máy là rất nhiều năm trước, khi đó tôi còn nhỏ, kỹ thuật liên quan cũng chưa phát triển như bây giờ."

Hắn kể về tuổi thơ của mình, cũng kể về ông nội lúc đó.

Bệnh tim bẩm sinh khiến tuổi thọ của hắn rất ngắn, bị bác sĩ chẩn đoán sống không lâu.

Khi đó ông nội cầm dao, đổi một trái tim cứng cáp hơn cho hắn.

Một trái tim có thể giúp hắn chạy, nhảy, cho hắn một cuộc sống như người bình thường.

Chỉ là bắt đầu từ lúc đó, dù căng thẳng hay sợ hãi, vui vẻ hay cảm động đều không có cảm giác tim đập nhanh.

Bộ phận nhân tạo cũng cần phải mấy năm thay một lần, có đôi khi là thay linh kiện, có đôi khi là thay toàn bộ, dùng trong cơ thể con người càng dễ bị mài mòn hơn trên cơ thể người máy.

Không ai biết vì sao, nhưng hiện thực là như thế.

Không xuất hiện phản ứng bài xích dữ dội đã là may mắn trong bất hạnh.

Cũng từ đó trở đi, ông nội chế tạo một thiết bị rất nhỏ có thể biến thành giắc cắm trí não cho hắn, tuỳ thời giám sát tình hình hoạt động của tim máy vì tính mạng hắn, cũng có thể nhắc nhở hắn ngay lập tức vào lúc cần thay đổi.

"Nó còn một tác dụng nữa, nhưng lúc ông nội sắp đi đã yêu cầu tôi giữ bí mật."

Lục Hành Thâm nhỏ giọng nói, ánh mắt nhìn ra khoảng sân phía xa.

"Đó là lúc trái tim này xuất hiện bất thường rất nhỏ có thể thông qua chương trình ẩn bên trong để điều chỉnh từ xa."

Phải giữ bí mật với người khác là vì đây là thiết bị liên quan đến sống chết của hắn, trừ khi người đó đặc biệt đến mức hắn hoàn toàn tin cậy, là người thân thiết có thể giao tính mạng mình.

"Đúng là món đồ quan trọng..."

Hạ Ca cảm thán, sau đó lại càng căng thẳng, đến cả bánh ngọt cũng không ăn, cậu thả chiếc nĩa trong tay xuống, nắm chặt tay áo Lục Hành Thâm: "Thế nó có vấn đề gì à? Nghiêm trọng không?"

Vì quá lo lắng, cậu nhịn không được nhích lại chỗ thật gần, nghiêm túc quan sát mặt Lục Hành Thâm, cảm nhận nhiệt độ trên người hắn, hận không thể dùng mắt xem hắn khó chịu ở đâu.

Lục Hành Thâm chỉ khẽ nâng tay trái lên, bàn tay trái từ nãy đã không còn đeo găng lúc này dán lên lưng người máy, xuyên qua lớp quần áo, xuyên qua tầng tầng bộ phận nhân tạo, giám sát nhịp đập trái tim người máy.

"Tôi tưởng là có vấn đề, nhưng xem ra tôi tính sai rồi."

Lục Hành Thâm giữ khoảng cách như ôm cậu vào lòng, cúi đầu đã có thể chạm: "Tôi tính sai rồi... Trái tim này cũng giống cậu, cực kỳ bình thường, hoạt động khỏe mạnh."

"Vậy thì tốt..."

Hạ Ca thở phào nhẹ nhõm, trái tim bằng máy sợ tới mức co chặt cũng dần trở lại nhịp đập bình thường.

"Có điều dễ hao mòn trong cơ thể con người có phải giống quá tải không? Con người chắc chắn sẽ không bao giờ quá lý trí quá bình tĩnh, không có cảm xúc gì được, về sau phải cần thường xuyên đổi mới... A."

Dưới cái nhìn chăm chú của Lục Hành Thâm, Hạ Ca nhăn mày, nhìn vào vị trí tim của Lục Hành Thâm: "Phẫu thuật gì đó... chắc đau lắm."

******************************

Hông ấy cho chủ nhà xin anh Phó được khum:<