Át chủ bài muôn năm

Hạ Ca lờ mờ nhớ ra mình đã từng phẫu thuật mấy lần, lớn có nhỏ có, gây tê cục bộ hoặc gây tê toàn thân.

Cho nên cậu nhớ gây tê không có nghĩa là không đau, chờ đến lúc hết thuốc, đau đớn sẽ kéo tới.

Phẫu thuật tim chắc chắn càng đau hơn.

"Không đau nữa rồi."

Dưới lớp quần áo của Lục Hành Thâm che giấu một vết sẹo thật sâu, đã nhiều năm trôi qua, dường như ký ức cố gắng quên lãng, lờ đi lại bị ánh nhìn nóng cháy làm cho đau nhói.

Vì thế lời nói đầu môi chớp mắt biến thành nói dối.

Để che giấu, Lục Hành Thâm giơ trượng lên, sau đó kéo tay Hạ nhẹ nhàng đặt phía trên.

Số liệu hoà vào nhau vì để trao quyền tìm hiểu và điều chỉnh trái tim nhân tạo cho Hạ Ca.

Giống như một dòng điện yếu ớt, như lông vũ cạ vào tim.

"Cách thức hoạt động của bộ phận nhân tạo trên cơ thể người không giống trong cơ thể người máy."

Lục Hành Thâm kiên nhẫn giải thích, sau khi trao quyền sơ bộ thì chỉ cho cậu cách sử dụng, tìm linh kiện, điều khiển thế nào trên trí não.

"Máu người không thể cung cấp năng lượng cho bộ phận nhân tạo, cần phải định kỳ bổ sung năng lượng từ bên ngoài, giống như vậy."

Hạ Ca nghiêm túc nhìn, chớp mắt cũng không chớp, ghi nhớ từng chi tiết thao tác trong đầu.

Quá trình rất đơn giản, nhưng nhìn vẫn thấy đau.

Lục Hành Thâm tuyệt không nới cổ áo, chỉ cách lớp áo sơ mi đậm màu chỉ cho cậu làm như thế nào. Gần chỗ phẫu thuật ghép tim có để lại một chỗ nối, bây giờ đã ăn sâu vào máu thịt, chỉ cần nhắm thẳng vào linh kiện kia, thao tác điều chỉnh là có thể nạp năng lượng cho trái tim máy yếu ớt.

"Tôi nhớ rồi."

Hạ Ca nghiêm túc gật đầu: "Anh yên tâm, về sau nếu tôi phát hiện anh không thoải mái sẽ kiểm tra cho anh trước, sau đó xác nhận cần nạp năng lượng hay không."

"Ừ."

Dường như đã nhắc xong chuyện quan trọng, Lục Hành Thâm yên tâm nói: "Nhờ cậu."

Cảm giác gánh trách nhiệm quan trọng bỗng sinh ra, Hạ Ca không khỏi ngồi thẳng, trông càng thêm nghiêm túc.

"Nếu xuất hiện tình huống xấu nhất..."

"Anh sẽ không sao cả!"

Hạ Ca bỗng ngắt lời hắn như bị hắn dọa sợ, nắm chặt phần nạp năng lượng trên cây gậy của Lục Hành Thâm, không tự giác lớn tiếng phủ nhận.

"Không có tình huống xấu nhất, chỉ là cơ quan máy móc mà thôi, hư rồi chúng ta thay cái khác! Anh đừng sợ, kỹ thuật bây giờ hiện đại như vậy, chắc chắn có thể chữa khỏi! Dù có quá tải cũng sẽ không quá đáng sợ, tôi bình an, anh cũng sẽ khoẻ mạnh."

"Không phải vậy."

Lục Hành Thâm thở dài, giải thích: "Ý tôi là nếu có người đe doạ cậu, lúc cậu bị phán quyết là người máy, bị xem là hàng cấm, thậm chí là món đồ nguy hiểm hoặc tiêu huỷ."

Hạ Ca bỗng sững ra.

"Nếu xuất hiện tình huống như vậy, cậu cứ làm theo lời tôi."

Lục Hành Thâm trịnh trọng nói, hệt như vừa rồi nói nhiều như thế, bàn giao nhiều như thế đều chỉ để làm nền cho lời nói lúc này.

"Cứ nói chuyện tôi lắp tim máy ra, nói với bọn họ chỉ có cậu mới sửa, điều chỉnh, nạp năng lượng được tim cho tôi, cậu là người duy nhất được trao quyền, nếu cậu không còn, tôi cũng sẽ chết, tương đương với gián tiếp mưu sát."

"Tôi..."

"Đừng sợ."

Lục Hành Thâm cầm tay cậu, nhiệt độ nóng hơn bình thường truyền qua như đang an ủi.

"Phải nhớ từ nay trở đi, cậu chính là người duy nhất được trao quyền."

"Duy nhất..."

Hạ Ca gần như không nghe thấy giọng mình, trái tim cậu điên cuồng nóng lên, trong đôi mắt trợn tròn mang theo sợ hãi, cậu khẽ lắc đầu, muốn rút tay mình về.

"Sao có thể vậy được... Tôi, tôi không làm được, lỡ như anh..."

Lục Hành Thâm ghé sát lại gần cậu, tay kia nâng lên dán lên gáy, đầu ngón tay lướt qua vành tai và gương mặt.

Trong khoảng cách cực ngắn, bọn họ gần như kề trán vào nhau, Hạ Ca tỏ ra bất an bao nhiêu thì ánh mắt Lục Hành Thâm kiên định bấy nhiêu, không thể nghi ngờ, đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn người máy, hệt như chiếc chuỳ nặng nề lạnh lẽo gõ một phát chuông ủ dột vang vọng trong lòng cậu.

"Không, cậu làm được."

Lời thì thầm của hắn truyền vào tim Hạ Ca như ma chú: "Không có lỡ."

Hạ Ca bị hắn làm sững ra, cơ thể cứng đờ, đến cả đáy mắt cũng dần nóng hổi, cuối cùng không nói nổi một câu đầy đủ, chỉ có thể từng chữ gọi tên Lục Hành Thâm.

"Không sao đâu."

Bàn tay kia an ủi chạm nhẹ lên gáy và vai cậu, sau đó quay về vị trí tim máy – phía trên chiếc bụng mềm mại, nhẹ nhàng dừng lại: "Nhìn tôi, bình tĩnh lại đi, Hạ."

Nhiệt độ nóng rực gần như hun nóng nội tạng của Hạ Ca, lại từ từ phả ra theo hơi thở nóng bỏng, đẩy hết nhiệt khí bên trong đi.

"Lục Hành Thâm... Anh đừng dọa tôi."

"Ừ."

"..."

Đột ngột tiêu hao quá nhiều năng lượng khiến cơ thể Hạ Ca mệt mỏi, một lúc lâu sau mới trở lại nhiệt độ bình thường, giữ tư thế nắm lấy Lục Hành Thâm, cứ vậy được vỗ về tới thiếp đi.

Lục Hành Thâm nhìn thật lâu, sau đó nhắm mắt.

Vậy là đủ rồi.

Lục Hành Thâm mượn công cụ đưa Hạ ngủ say lên cáng cứu thương, đưa vào căn phòng đã chuẩn bị trước đó, bắt đầu công cuộc cải tạo mới.

Thời gian càng lúc càng gấp, hắn nhất định phải nhanh chóng hoàn thành chuyện cần làm.

Vị giác, khứu giác, ngủ, mơ, xúc giác, cảm nhận nhiệt độ...

Bây giờ chỉ thiếu cảm giác đau.

Đau và ngứa, dễ chịu và khó chịu, say rượu và phấn khởi, căng thẳng và thả lỏng.

Tất cả nguyện vọng viết vào danh sách đều được Lục Hành Thâm nghiêm túc chọn ra những phần mình có thể làm.

Ý nghĩa tồn tại mà hắn đã từng không cảm nhận được nay đã tìm lại màu sắc vốn có của chúng khi lắp thêm bộ phận trên người người máy.

Lục Hành Thâm cải tạo không ngủ không nghỉ, một ngày, hai ngày, ba ngày.

Cuối cùng khi mệt mỏi tới cùng cực, ngồi ngủ thật say, Lục Hành Thâm bỗng chìm vào giấc mơ khó tỉnh lại.

Đồng thời nhìn thấy ông nội đã qua đời trong mơ.

So với mơ, điều đó quá rõ ràng cũng quá chân thực.

Lục Hành Thâm khó có được thanh tỉnh trong giấc mơ, tự hỏi xuất phát đến từ đâu.

Cuối cùng, lúc hắn nhận ra đây chỉ là một khoảng ký ức, tầm mắt hoàn toàn thoát khỏi một bản thân non trẻ trong mộng.

Hắn đứng giữa hồi ức trôi đi, tỉnh táo nhìn mình và ông nội đang đi qua.

Bọn họ đang ngồi giữa mặt thảm mềm mại, cùng nghiên cứu một nan đề phức tạp nào đó.

Nói là nan đề nhưng thực ra là một trò chơi ghép hình.

Không phải ghép hình dựa trên hình vẽ mà phải dùng các hình ghép có hạn sắp xếp hợp lý, thành lập đẳng thức bên trong hình.

Chỉ dựa vào ký hiệu hình vẽ và các con số không đủ để giải hết toàn bộ đẳng thức, lượng tính toán khổng lồ khiến người thông minh nhất cũng phải nhăn mày.

Khi manh mối không đủ, kiểu dáng sẽ có tác dụng bổ sung.

Lục Hành Thâm trong ký ức còn rất nhỏ, trên gương mặt non nớt có những biểu cảm sinh động, nhưng khi cau mày lại giống hiện tại như đúc.

"Con ngoan, đừng lo."

Ông nội trấn an cơn sốt ruột của hắn: "Nếu một người không làm được, vậy hai người cùng làm chắc chắn có thể dễ tiếp cận mục tiêu hơn."

Tay ông bưng ly cafe, mùi thơm ngào ngạt khiến Lục Hành Thâm tò mò.

Ông Lục lại lắc đầu: "Không được, con còn chưa tới tuổi uống được thứ này, phải chờ con lớn thêm chút nữa."

"Ông từng nói nó có vị đắng, vì sao còn uống?"

Trong mơ, hắn nghe thấy mình hỏi như vậy.

"Đúng nhỉ, vì sao?"

Ông Lục mỉm cười: "Ban đầu là vì cần thức đêm, thứ này có thể giúp ông giữ tỉnh táo."

"Nhưng mà ông, bây giờ là ban ngày."

"Trước khi bà con đi, mỗi lần ông buồn ngủ không chịu được, không thể hoàn thành công việc của mình là lại gọi bà tới tự tay xay cafe."

Ông Lục hoài niệm nói, cụp mắt nhung nhớ: "Sau này mỗi khi ông xay cafe đều sẽ nhớ tới bà con, cảm giác như bà ấy đang ở bên cạnh."

Trên tường có tiếng đồng hồ kêu tích tắc.

Lục Hành Thâm im lặng đứng giữa giấc mơ, thời gian trong mơ không giống như bình thường, nhanh chóng chuyển đến hoàng hôn.

Thời gian đi ngủ của trẻ con luôn rất sớm, trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại hắn đang chìm vào mộng cảnh và ông nội đang dọn dẹp bàn ghép hình.

"Hành Thâm, cháu ngoan của ông, cháu đang nhớ ai à?"

Ông nội trong giấc mơ không còn hình dáng thuộc về ký ức bỗng đưa mắt nhìn Lục Hành Thâm đã trưởng thành.

"Thả lỏng đi, nhớ sẽ không ảnh hưởng đến trái tim của con."

Lục Hành Thâm im lặng nhìn ra cửa sổ.

Ở đó không phải sân nhà họ Lục mà là sân sở nghiên cứu.

"Điều gì khiến con nhớ như thế?"

Ông nội Lục lại hỏi.

Khung cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi, giấc mơ đen trắng bỗng xuất hiện màu sắc.

Lục Hành Thâm thu mắt khỏi cửa sổ, trở lại cái bàn bày các mảnh ghép, ngồi đối diện ông Lục, cầm ly cafe mình đã từng không được phép uống, cúi đầu nhấp một miếng.

Vị đắng chát khiến hắn nhíu mày.

"Toàn bộ."

Ông nội ngồi đối diện mỉm cười.

Vị đắng chát càng lúc càng rõ, gần như đâm đau vị giác, tất cả trong mơ nhanh chóng trôi đi như phong cảnh lướt đi vùn vụt ngoài cửa sổ xe.

Lục Hành Thâm nằm trên giường mở mắt, vô thức nuốt thứ trong miệng.

"Đừng cử động."

Hạ Ca đứng canh bên giường hắn, dáng vẻ lo lắng trông như một ông cụ non: "Anh bệnh rồi, vừa rồi mới đút thuốc hạ sốt cho anh, phải nghỉ ngơi thật tốt, cũng không được ngồi dậy quá mạnh."

Nói xong đưa một ly nước ấm tới bên miệng hắn.

Lục Hành Thâm nhìn cậu, mãi mà không cử động.

Sau nước ấm là chiếc khăn lành lạnh trên trán.

Chóp mũi có thể ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng, có lẽ ly nước kia có ngâm chanh, còn thêm ít mật ong.

Hạ Ca thấy hắn không nhúc nhích, ghé lại nhìn hắn: "Có phải khó chịu chỗ nào không?"

Lục Hành Thâm ngầm thừa nhận.

"Không đau nữa rồi."

Ngón tay nhân tạo mềm mềm đặt trên huyệt thái dương của hắn nhẹ nhàng day ấn dù không biết xoa vào đó có tác dụng hay không.

"Anh phải nhanh khỏe lên, Lục Hành Thâm, bằng không tôi tôi nấu lẩu cay, anh bị bệnh không ăn được đâu á!"

Hạ Ca đùa giỡn, ghé vào bên giường hắn, bắt đầu cười ha ha.

"Lục Hành Thâm, chờ anh khỏe lên rồi thì tự cho mình một kỳ nghỉ đi, chúng ta cùng đi du lịch được không?"