Tác giả: Ca Sơ.

Ngày hôm đó, Tô Lạc không chợp mắt cả một đêm. Mãi đến rạng sáng tầm ba giờ, bụng y đột nhiên đau nhói, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Quả Tử nhanh chóng lấy điện thoại gọi cấp cứu. Đang lúc bận rộn lau chùi cả người Tô Lạc, cậu liền đưa tay ấn thử chỗ đau của y, cảm thấy nơi đó rất cứng, không phải do cơ thịt mà tựa như bên trong có chứa một khối gì đó vậy.

Lúc này Quả Tử sợ đến toát mồ hôi theo. Sau vài vòng đi tới đi lui trong phòng, rốt cuộc cậu mới kiềm chế được sự lo lắng của bản thân, "Không sao, không sao. Chắc có lẽ lúc tối uống hơi nhiều nước thôi mà..."

Tô Lạc tuy đau đến không còn sức lực nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo lạ thường, "Cậu nói tôi nghe xem tên đàn ông này có ý gì? Thời điểm ông đây cần thì chẳng bao giờ thấy xuất hiện. Đệt con mẹ nó! Ba năm nay dám xài ông như búp bê thế thân, nói quăng là quăng! Ông đây không phải người chắc!!"


"Đúng đúng! Tên đó là thứ cặn bã súc sinh! Nào, uống miếng nước đi!" Mồ hôi chảy nhiều thế này sẽ mất nhiều nước lắm.

Chừng nửa tiếng sau cấp cứu mới đến. Bởi thân phận minh tinh của Tô Lạc mà Quả Tử phải đeo khẩu trang cho y. Lúc đến bệnh viện, y lập tức được chuyển sang phòng siêu âm. Mà không lâu sau đó, bác sĩ trực ca đêm cũng đã mang thuốc giảm đau tới.

Lúc này Tô Lạc đau đến chẳng động đậy nổi, chỉ biết ngoan ngoãn ngồi trước mặt bác sĩ.

Bác sĩ nọ tuổi còn rất trẻ, tuy chỉ tầm hai mấy nhưng khẩu khí lại rất nghiêm khắc, "Mười bốn tuần rồi. Nhớ! Bình thường không nên để tâm trạng lo lắng phiền muộn nhiều. Chú ý bổ sung thêm vitamin và chất đạm. Tôi sẽ kê thêm một ít vitamin M vào cho anh, đừng quên dùng..."

Folic acid (hay Vitamin M): rất cần thiết cho người có thai và trẻ sơ sinh.


Nghe được đến đây, Tô Lạc hoàn toàn rơi vào sương khói mù mịt. Đợi cho đến khi kết quả siêu âm được trả lại, y lập trức thấy trên đó ghi một dòng chữ trần trụi, "Thai nhi phát triển bình thường..." Bên cạnh còn có những chỉ số đánh giá tình trạng sức khỏe rất cặn kẽ.

Mắt Tô Lạc hoa hết cả lên, Quả Tử thì hai con ngươi trợn tròn. Ngọn lửa giận trong lòng Tô Lạc lập tức bùng cháy lớn, y đột ngột đứng dậy chỉ thẳng vào bác sĩ muốn mắng.

Mẹ nó! Bố là đàn ông cơ mà! Đây không phải lần đầu cái bệnh viện chó này cho ra mấy thứ kết qua siêu âm buồn cười vậy đâu, mắc mớ gì bố lại dính phải vậy?!

Quả Tử rất nhanh tay lẹ mắt bịt kín miệng Tô Lạc lại. Cậu miễn cưỡng nở nụ cười, cầm tờ siêu âm và thuốc đi ra ngoài, mãi cho đến khi nhét được y vào thang máy mới buông ra.


Tô Lạc lập tức gầm lên: "Ông đây là đàn ông! Bác sĩ mù à?!"

Quả Tử nhíu mày nhìn kết quả siêu âm trên tay. Vì là cấp cứu nên đã dùng luôn tên của cậu. Hơn nữa lúc đó ở bệnh viện chỉ có một người cần kiểm tra, khả năng xảy ra lỗi không cao. Hoặc ít nhất nhìn qua hình ảnh trong tờ giấy này có thể thấy được một vài chứng thực có lý.

"Cậu là người của công chúng, sao lại tùy tiện mắng người khác thế?" Nếu như việc mắng chửi bác sĩ trong phòng siêu âm bị truyền ra ngoài, Tô Lạc còn có thể làm người được chắc?

Ngay sau đó, Quả Tử lại làm một chuyện khác khiến Tô Lạc còn muốn nổi điên hơn. Đó là cậu cố ý vòng xe ghé vào cửa hàng tiện lợi mua mười cây que thử thai.

Kết quả Tô Lạc giận đến suýt đập nát cửa tiệm.

Quả Tử nín thinh dẫn Tô Lạc vào nhà vệ sinh kiểm tra. Một cây, hai cây, ba cây. Sau đó cậu tiếp tục dùng ba cây khác thử với nướƈ ŧıểυ của mình, phản ứng hoàn toàn khác nhau.
Quả Tử cầm bốn cây que còn dư lại hỏi Tô Lạc, "Còn phải kiểm tra thêm nữa sao?"

Tô Lạc hoảng sợ nhìn cậu, "Có ý gì?"

Quả Tử không nói lời nào, chỉ lặng lẽ quan sát y hồi lâu. Sau đó cậu giúp y rửa ráy sạch sẽ rồi đỡ đến giường nằm.

"Tôi thật sự có thai?" Tô Lạc mờ mịt nhìn Quả Tử. Sự kiện này quả thực đã khiến y đến giờ vẫn chưa thể tỉnh hồn lại được.

Quả Tử lo âu vuốt lưng cho Tô Lạc rồi nhét cả người y vào chăn, cầm tay y nói: "Việc của cậu bây giờ là nghỉ ngơi cho thật khỏe, không có gì mà chúng ta không thể vượt qua được cả!"

Khóe môi Tô Lạc khẽ mấp máy nhưng vẫn không nói được thành lời. Y thẩn thờ nhìn trần nhà, con ngươi không hề di chuyển.

Đúng rồi, y đã mang thai, cũng đã bị Tề Hiên vứt bỏ...

Quả Tử mở cho Tô Lạc nghe bản nhạc có tên "Sad Angel" để thư giãn đầu óc. Đây là khúc dương cầm mà Tô Lạc thích nhất, cũng khiến y dễ cảm động nhất. Trong cuộc sống luôn có những bi kịch trái ngang, những hân hoan vui mừng. Mỗi một người đều có hình dáng sinh tồn của riêng mình. Ở một lúc nào đó, đừng ngại ngần bước ra bên ngoài, nhìn ngắm những cảnh vật mới mẻ. Dù là cuộc đời của ai, họ cũng buộc phải ngoi lên từ đầm lầy để chiêm ngưỡng ánh mặt trời xinh đẹp nhất. Những thứ thế tục kia là gì, những thứ công danh lợi lộc kia có là gì. So với sinh mạng, tất cả cũng chỉ là một thoáng mây trôi mà thôi.
Lại nói, một tên Tề Hiên thì cũng đã là chi. Đời người còn rất nhiều điều tuyệt vời, cũng còn rất nhiều người đáng giá để được yêu thương, trân trọng.

Tô Lạc nhắm mắt lại, dùng một khoảng thời gian thật lâu để trải qua dòng suy nghĩ miên man của chính mình.

Một lúc sau, khi mở mắt, tâm trạng của y liền khá hơn rất nhiều.

Tô Lạc nhìn Quả Tử đang yên tĩnh ngồi bên mép giường. Gương mặt của cậu thanh tú, ấm áp nhưng cũng rất tỉnh táo.

"Sao cậu bình tĩnh vậy? Không cảm thấy chuyện này rất quái lạ sao?" Tô Lạc bị mất sức nên lười biếng dựa vào đầu giường. Cho đến lúc này y mới để ý từ đầu đến cuối Quả Tử không hề hoài nghi tờ báo cáo kết quả kia.

Quả Tử nhìn Tô Lạc trong thoáng chốc rồi nở nụ cười nhạt nhẽo. Sự mệt mỏi vẫn không ngăn được ánh hào quang hiền hòa trong mắt cậu.
"Cậu còn nhớ ngày cậu nhặt tôi về chứ? Lúc đó bộ dạng tôi thế nào?"

Tô Lạc trầm ngâm như cố nhớ về một chuyện gì đó rất xa xôi. Khi ấy y vừa mới đặt chân đến thành phố này, không có trí nhớ, không có định hướng, nhưng lại tràn đầy niềm tin.

"Cả người tôi toàn là máu. Cậu tưởng rằng tôi bị thương nghiêm trọng nên muốn đưa tôi đến bệnh viện. Tôi đã nói với cậu đó là do tôi ra chợ bán thức ăn bị người ta đánh sau đó tạt máu heo vào người..."

Khóe miệng Quả Tử hơi nhếch lên, nụ cười trên môi trở nên đau thương khó tả, "Thật ra không phải. Ngày đó trên người tôi đã... bị rớt mất đi một miếng thịt, phải mang chôn ở dưới gốc cây đại thụ. Khi ấy tôi đã nghĩ hay là mình chết đi cho rồi!"

Tô Lạc bỗng dưng cả kinh, "Quả Tử?!"

Quả Tử chìa tay ra, "Thật may tôi đã gặp được cậu!"
Cho đến tận bây giờ, Quả Tử vẫn chưa từng nói cho Tô Lạc nghe về chuyện tình cảm đã qua của cậu lần nào. Y chỉ biết rằng ngay cả đại học cậu cũng chưa hoàn thành xong, mà tuổi của cả hai lại không chênh lệch lắm. Nên từ đó, bọn họ bắt đầu sống nương tự lẫn nhau.

"Người ấy là học trưởng của tôi, đã từng là chủ tịch hội học sinh, đẹp trai sáng sủa. Bọn tôi qua lại với nhau chưa tới nửa năm thì anh ta phải xuất ngoại du học. Một ngày trước khi đi tôi mới phát hiện cơ thể mình bất ổn, muốn anh ta ở lại. Thế nhưng anh ta nói với tôi rằng anh ta chẳng qua chỉ ngủ với tôi mấy đêm, cả hai ở cạnh nhau thấy vui là được, chẳng lẽ còn có chuyện chịu trách nhiệm sao?"

Tô Lạc cầm lấy tay Quả Tử. Cậu cũng chỉ gượng cười, vẫn nhạt nhẽo như cũ, "Điều kiện gia đình anh ta tốt lắm. Bốn năm đại học, anh ta đã qua lại với rất nhiều người, tôi chỉ là một trong số đó mà thôi. Thật ra thì tôi cũng biết mình và anh ta sẽ không được lâu dài, nhưng cứ ngoan cố nghĩ bản thân sẽ là ngoại lệ, không ngờ cuối cùng cũng chỉ như bao người khác mà thôi."
"Vậy đứa bé kia..."

Tô Lạc không tin Quả Tử sẽ tàn nhẫn đến độ vì chia tay nên muốn sát hại một sinh mạng vừa mới thành hình như vậy.

"Anh ta có một tên bạn tốt, cực kỳ tốt! Hai người đó cùng nhau lớn lên, sợ tôi sẽ quấn anh ta không thả nên thuê người dạy dỗ tôi. Qua ngày hôm sau anh ta lên máy bay, mà tôi thì chịu đau cả một đêm, cũng mất đi đứa con chưa thể chào đời..."

Quả Tử ngẩng đầu lên. Mắt cậu không có lệ, thế nhưng sự khô khốc kia càng làm cho người ta đau lòng hơn, "Nếu như ngày đó không gặp cậu, hẳn tôi đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa, cũng không còn cơ hội cảm thụ niềm hạnh phúc như bây giờ."

Nỗi đau thương tựa như dòng suối tràn vào con ngươi Quả Tử, thấm ướt giọng nói của cậu, "Tô Lạc, được ở cùng với cậu, tôi thật sự rất hạnh phúc!"
Lần đầu tiên Tô Lạc biết mình lại có ý nghĩa đối với Quả Tử như vậy. Hàng vạn sự ưu tư dâng lên trong lòng y, khiến y nhất thời không biết nói gì.

Những chua cay mặn đắng trong cuộc đời chỉ có bản thân tự mình trải qua mới có thể hiểu được. Việc mà Tô Lạc có thể làm lúc này chỉ là chia sẻ và chia sẻ mà thôi.

Trong đêm ấy, cả hai người ôm nhau ngủ, tựa như một đôi thú nhỏ liếm vết thương cho nhau. Rất nhiều năm sau đó, Tô Lạc nghĩ rằng nếu không có Quả Tử, có lẽ y sẽ không thể nào vượt qua được chướng ngại này. Bởi có người đã từng trải qua dẫn dắt, giúp cho Tô Lạc đang hoang mang không biết đi đường nào đã trở nên không còn khó khăn và cô đơn nữa.

...

Cùng tối hôm đó, Tề Hiên cũng không thể chìm vào giấc ngủ. Hắn về nhà nói với Tề Mộc Dương: "Chuyện của Tô Lạc anh không cần quan tâm đâu."
Tề Mộc Dương nhìn sắc mặt lãnh liệt của Tề Hiên, theo bản năng cảm thấy đã có điều bất ổn xảy đến, "Vậy em muốn làm gì?"

Tề Hiên nuốt "ực" một hớp rượu, cố ngăn chặn ngọn lửa giận bị Tô Lạc khơi mào vẫn còn chưa tắt, "Em cho cậu ta một phần trăm cổ phần Tề thị."

"Cái gì?" Tề Mộc Dương lập tức nhảy cẫng lên, hét lớn: "Tề Hiên!! Em điên rồi à? Em có biết một phần trăm là bao nhiêu không? Có biết nó ảnh hưởng lớn thế nào với Tề Thị không?" Hắn vốn biết một khi Tề Hiên tâm tư không vững sẽ có chuyện không hay diễn ra. Nếu như sớm đoán trước được, hắn đã thừa dịp chưa muộn mà đuổi Tô Lạc đi rồi.

Tề Hiên mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Tề Mộc Dương đang nổi trận lôi đình, từ tốn nói: "Cậu ta xứng đáng!"

Tề Mộc Dương thầm giật mình, "Em đang muốn nói là em không bỏ được cậu ta đúng không? Số tiền hơn mười tỉ không hề nhỏ, cho dù anh đây cũng cần chút cổ phần này đấy!" Hắn quả thực không hiểu Tề Hiên đang suy nghĩ cái gì nữa.
Câu trả lời của Tề Hiên vô cùng ngắn gọn: "Em xuất cổ phần của mình." Ý nói rằng hắn sẽ không động tới phần bánh của ai, mong các người đừng chỉa mỏ vào chuyện này.

Cả hai anh em đã hòa thuận với nhau gần ba mươi năm, hôm nay lại vì chuyện lộn xộn của một nghệ sĩ hạng ba nho nhỏ mà không thể giải quyết được. Bởi Tề Mộc Dương cho rằng Tề Hiên đã điên mất rồi!

Thế nhưng đến cuối cùng hắn chỉ đành bất lực nói: "Nếu đã muốn cho cũng không nên cho của em. Lấy một phần trăm cổ phần vừa thu về của Tề Văn Tu cũng được." Tề Hiên là gia chủ của Tề thị, quyền lực của ai cũng có thể phân chia được, duy chỉ có của hắn là không. Việc này Tề Mộc Dương vẫn luôn một mực giữ vững trong lòng.