Tác giả: Ca Sơ.

Vai diễn của Tô Lạc trong Độ Thế đã không còn nhiều nên y muốn thương lượng với Trần Hoành xem có thể tập trung quay cho xong luôn phần của bản thân hay không. Trần Hoành đáp ứng không chút do dự, thậm chí còn chẳng cần hỏi y nguyên nhân vì sao.

Không lâu sau đó, Tô Lạc lại hẹn Tề Mộc Dương bàn về chuyện hủy hợp đồng.

Thời gian Tô Lạc ở Thiên Ngu chỉ còn hơn một năm. Thế nhưng do đang mang thai nên có lẽ một năm này y sẽ không thể tiếp tục công việc được nữa, hủy hợp đồng là điều hiển nhiên.

Còn phần tiền bồi thường, hiện Tô Lạc không có khoản dư để chi trả. Vì vậy y muốn đàm phán với Tề Mộc Dương. Y có đủ lý do để tin đây là điều mà Tề Mộc Dương đang mong ước. Thay vì ngồi yên một chỗ chờ người ta tới tống cổ đuổi đi thì chi bằng tự mình nhanh chóng làm trước, ít nhất còn có thể bảo toàn danh dự.


Lúc Tô Lạc đến công ty đã hơn ba giờ chiều. Thư ký Lệ Toa của Tề Mộc Dương báo cho y biết Tề tổng có khách, nói y chờ cho một chút. Nào ngờ cái chờ này kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.

Tô Lạc ngồi ở hành lang nghịch điện thoại. Mấy hôm nay trên mạng đăng toàn các bài báo nói về Tề thị và Lăng thị, nội dung vẫn tập trung vào việc hai người thừa kế của hai tập đoàn tài chính hùng mạnh này đột nhiên xuất hiện trước mặt công chúng, mà trong những tấm hình  luôn chụp chung của bọn họ còn có thêm một gương mặt khác.

Nếu là người tinh ý nhất định sẽ nhận ra gương mặt này vô cùng giống với gương mặt đại diện của Thời trang Vương Triều. Thậm chí ngay cả thần thái khi mỉm cười, độ cong của đôi môi cũng chẳng khác là bao.

Vách đá cũng có lúc bị bào mòn. Biết đâu Tô Lạc và Lăng Phàm là anh em sinh đôi thì sao?


"Cho hỏi, nhà vệ sinh ở đâu vậy?"

Tô Lạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua người vừa cất tiếng hỏi, "Quẹo trái, tay phải."

"Cám ơn."

Mười phút sau.

"Cho hỏi, phòng làm việc của tổng giám đốc ở đâu vậy?"

Tô Lạc quan sáng từ trên xuống dưới người đàn ông áo mũ chỉnh tề trước mặt mình, "Lăng tiên sinh, chẳng phải ngài vừa từ phòng tổng giám đốc đến đây sao?"

Lăng Triết Vũ bình tĩnh cười với Tô Lạc, "Chắc là hướng này nhỉ?"

Tô Lạc chỉ về phía đối diện, "Dọc hành lang, đi thẳng đến căn phòng cuối cùng."

Lăng Triết Vũ: "Cám ơn."

Sau hai mươi phút nữa.

Lăng Triết Vũ lại đứng trước mặt Tô Lạc.

Tô Lạc ngẩng đầu nhìn vị gia chủ của Lăng thị phong độ có thừa, tuấn dật vô biên này. Y thầm thắc mắc tại sao thân là một anh chàng tuấn mỹ trầm tĩnh mà phải lắc lư trước mặt mình mãi thế cơ chứ, đi qua đi lại đã được mấy vòng rồi đó.


Lăng Triếu Vũ vẫn dõi theo Tô Lạc như cũ, nụ cười không mặn không nhạt, "Thật ngại quá, cậu có thể nói rõ hơn một chút không?"

Tô Lạc thực sự rất muốn hỏi người nay một câu, "Anh là dân mù đường chăng?" Nhưng xét thấy thân phận của anh ta quá đặc biệt, y không thể làm gì khác hơn là lấy giấy bút của mình ra vẽ một tấm bản đồ thật to cho Lăng Triết Vũ. Toàn bộ hành lang, mỗi căn phòng đều được phát họa 3D, thế nhưng chỉ tốn có năm phút đồng hồ, quá nhanh.

Lăng Triết Vũ nhận lấy bản vẽ, giả vờ nhìn kỹ rồi gật đầu, "Nét vẽ của cậu rất đẹp, cậu đã từng học lớp hội họa chuyên nghiệp nào đó à?"

Tô Lạc phất tay, y cũng không nhớ rõ lắm, "Chắc là vậy."

Câu này là thật. Tuy nhiên Lăng Triết Vũ nghe vào tai lại cảm thấy như y đang đáp đối phó.

"Cậu có thể bỏ ra năm phút vẽ bản đồ, sao lại không muốn dành chỉ hai phút để dẫn đường cho tôi?"
Tô Lạc: "Anh cũng có thể tốn nửa tiếng đồng hồ để hỏi đường tôi, vậy sao không gọi thẳng cho Tề tổng đi? E rằng anh ta rất vui lòng khi được đón tiếp anh đấy!" Mẹ nó! Anh muốn lãng phí thời gian ở đây thì tôi gợi ý giải pháp cho anh.

Lăng Triết Vũ: "Tôi muốn hình tượng của mình trước mặt đối tác phải thật hoàn hảo, không thể có chút tổn hại nào."

Tô Lạc gật đầu, "Trong hành lang này có nhiều phòng như vậy, mỗi phòng hẳn sẽ có một đám người rất sẵn lòng cống hiến sức lực cho anh, sao anh cứ phải lăn lộn quay về chỗ cũ?"

Lăng Triết Vũ: "Bản thân tôi là người khó ở, người không hợp ý tôi, tôi không muốn nói chuyện cùng."

Tô Lạc: "Lăng tiên sinh đang muốn câu dẫn tôi sao?"

Lăng Triết Vũ: "Vậy còn Tô tiên sinh đang cố ý lảng tránh tôi sao?"

Làm thế thân cho em trai anh ba năm, lảng tránh anh là chuyện đương nhiên.
Tô Lạc cười như không cười đứng dậy, "Lăng tiên sinh cứ đùa, phòng làm việc của tổng giám đốc, mời đi bên này!" Lời nói cử chỉ của y lễ phép khách sáo, mang theo sự xa lánh rất rõ ràng.

Lăng Triết Vũ cong khóe môi, khẽ khom người đáp, "Đã làm phiền."

Tô Lạc: Ha hả!

Sau khi gõ cửa phòng làm việc của Tề Mộc Dương, Tô Lạc định lên tiếng nói mình sẽ chờ tiếp. Ai ngờ Tề Mộc Dương đột nhiên gọi y lại, "Uống cà phê không? Vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu."

Tô Lạc nhìn lướt qua Tề Mộc Dương, chắc hắn sẽ không nói chuyện hủy hợp đồng với y ngay trước mặt Lăng Triết Vũ chứ hả?

"Tề tổng, có việc gì cứ phân phó."

Tề Mộc Dương hiếm khi nghiêm túc đáp: "Lăng tổng muốn tổ chức một show diễn thời trang để giới thiệu sản phẩm mới, nhờ năm nghệ sĩ ở công ty chúng ta. Phí đi catwalk là năm trăm nghìn, cậu có hứng thú không?"
Tô Lạc nhìn qua nhìn lại hai tên cáo già thương trường này, đang muốn giúp Tề Hiên trả phí chia tay cho y sao? Hay là Lăng thị muốn bồi thường phí thế thân? Năm trăm nghìn cộng với một phần trăm cổ phần Tề thị, quả nhiên Tô Lạc y đã có giá trị của con người hơn xưa một chút rồi.

Nhưng xin thưa hai vị đại thiếu gia của hai tập đoàn tài chính hàng đầu ơi, các vị không thấy chuyện này quá khó coi à?

Lăng Triết Vũ bổ sung một câu, "Tôi hy vọng Tô tiên sinh tham gia. Bởi hình tượng của cậu rất phù hợp với phong cách của bộ sưu tập lần này."

Tô Lạc nhìn thoáng qua Lăng Triết Vũ. Y thật không biết trong đầu người trước mặt mình đây đang chứa cái chủ ý quỷ quái gì nữa. Là gia chủ của một gia tộc lớn, sao anh ta lại đích thân đi lo chuyện nhỏ nhặt như ra mắt sản phẩm thời trang cho kỳ kế tiếp cơ chứ? Mà nếu Lăng Triết Vũ đã chọn y, có đi hay không cũng không phải do y quyết định.
"Được, tôi tham gia." Tô Lạc trả lời dứt khoát.

Tề Mộc Dương làm như vô ý nhắc nhở, "Đây là bộ sưu tập do Lăng nhị thiếu gia thiết kế, không được phép xảy ra sơ sót."

Tô Lạc chợt ngẩng đầu, đón lấy con ngươi ý vị của Tề Mộc Dương. Ý hắn là không phải Lăng thị cần y làm đại diện, mà là Lăng Phàm? Chẳng lẽ hắn sợ y sẽ cố tình gây sự nên muốn dùng việc này để trấn áp?

"Tề tổng yên tâm." Tô Lạc chuyên nghiệp, siêng năng rèn luyện hàng ngày sẽ không bởi một vị Lăng nhị thiếu mà dễ dàng bỏ cuộc. Chỉ số lạc quan của y không "low" thế đâu.

Sau đó Lăng Triết Vũ thảo luận thêm vài chuyện đơn giản rồi ra về.

Tề Mộc Dương lúc này mới ngồi lại ghế giám đốc của mình, quan sát Tô Lạc, "Hôm qua cậu nói cậu muốn hủy hợp đồng?"

Tô Lạc gật đầu, "Tề tổng hẳn đã nghe Tề tiên sinh nói rồi chăng? Đối với Tề thị tôi không có dã tâm gì, hiện chỉ muốn giải quyết xong tất cả mọi chuyện để có thể rời đi mà thôi."
Một phần trăm cổ phần Tề thị không phải là số tài sản to lớn, nhưng rất có thể trở thành mối tai họa. Tô Lạc là một tên chẳng quyền chẳng thế, có tư cách gì lấy không cổ phần của Tề thị? Cho dù Tề Mộc Dương có chút giao tình với y cũng sẽ vì chuyện này mà đề phòng y mấy phần, huống chi là những người khác trong nhà họ Tề?

"Tô Lạc, cậu rất sáng suốt. Tôi đồng ý hủy hợp đồng với cậu." Có thể thoải mái từ chối mười tỷ cổ phần (*) của Tề thị, Tề Mộc Dương vẫn cảm thấy bội phục y chút ít. Thế nhưng chuyện này vốn không phải do hắn hay Tô Lạc có thể quyết định.

(*) Chỗ này mình cũng không hiểu lắm, chắc ý nói là Tô Lạc không có âm mưu lấy thêm tài sản từ Tề thị mà chỉ cần 1% chăng?

Tô Lạc không ngờ sự việc sẽ dễ giải quyết như vậy. Có thể nhanh chóng có lại sự tự do, y cảm thấy rất phấn khởi.
"Nửa tháng sau sẽ là họp báo về bộ sưu tập của Lăng thị. Thủ tục xin giải nghệ cũng tầm hơn nửa tháng mới xong, khi đó hẵn cùng nhau giải quyết thỏa đáng."

"Được."

Tề Mộc Dương gật đầu, "Vậy giờ cậu đi tìm Lệ Toa đi."

Tô Lạc ra khỏi phòng làm việc liền theo Lệ Toa vào phòng chăm sóc sức khỏe.

Y cho rằng sẽ chỉ phải viết vài phần giấy tờ gì đó, ai ngờ lại phải kiểm tra sức khỏe. Chiều cao, cân nặng, huyết áp. Sau khi những số liệu này được kiểm tra xong, y còn bị lấy đi một ít máu.

"Chị Lệ Toa, lúc vào công ty phải kiểm tra sức khỏe là đúng, sao bây giờ rời công ty cũng phải làm vậy?"

Lệ Toa cười cười, "Việc chăm sóc sức khỏe cho nghệ sĩ rất quan trọng. Cậu biết cái nghề này lộn xộn thế nào mà, lỡ sau khi cậu nghỉ lại có chuyện gì xảy ra thì chẳng phải công ty sẽ mang tiếng sao? Kiểm tra cho rõ để mọi người được an tâm."
Tô Lạc thấy có lý nên cũng không nói gì thêm nữa.

Tuy nhiên Tô Lạc tuyệt không ngờ rằng, ống máu tươi đã bị mang đi của mình đang được làm xét nghiệm DNA trong một căn phòng khác.

Ý tứ của Tề Mộc Dương đối với Tô Lạc, Tề Hiên hoàn toàn không quan tâm. Nhưng dường như phải thế, nỗi lòng của hắn mới cân bằng được phần nào.

Để lấy được một phần trăm cổ phẩn Tề thị, chí ít đó phải là người có thân phận trong sạch. Đây cũng là điều kiện của Tề Mộc Dương.

Tư liệu của Tô Lạc thoạt nhìn rất bình thường, thế nhưng vẫn không qua được người có con mắt tỉ mỉ. Y sinh ra trong cô nhi viện, bằng cấp và giấy tờ tùy thân cùng với rất nhiều thông tin khác đều là thật, tuy nhiên lại hoàn toàn không xứng với năng lực của y.

Tỷ như, Tô Lạc biết chơi đàn dương cầm. Một người bỏ học từ cao trung chỉ biết đi làm công sao lại có khả năng học được những bộ môn xa xỉ như vậy? Mà cô nhi viện cũng chẳng thể có đủ kinh tế tài chính đến thế.
Cho là sau đó trong hồ sơ có tư liệu học tập tu bổ để chứng minh đi chăng nữa, thì đó cũng chỉ là tư liệu của mấy năm gần đây. Trong một khoảng thời gian ngắn, làm sao người ta có thể rèn luyện được tốt kỹ năng đòi hỏi thiên phú như vậy? Suy cho cùng Tô Lạc trông như từ nhỏ đã được tiếp xúc với những thứ này rồi.

"DNA của hai người không trùng khớp." Cuối cùng bác sĩ đã cho ra được kết quả.

(Dành cho những bạn thắc mắc DNA còn lại ở đâu thì tôi cho rằng nó đến từ ngân hàng gen đính kèm trong tư liệu cá nhân của mỗi người nhé.)

Hơi thở Tề Hiên lập tức lạnh xuống, "Ý là Tô Lạc hiện giờ không phải Tô Lạc?"

Người làm xét nghiệm là bác sĩ tư nhân của Tề gia, quan hệ với anh em nhà họ Tề không tệ. Hắn nâng kính mắt lên, đáp: "Tôi chỉ dùng phương pháp khoa học chứng mình hai mẫu DNA mà ngài đưa không phải là của cùng một người mà thôi."
Tề Hiên: "..."

Ba năm, không ngờ Tề Hiên hắn lại cùng một cái tên không rõ thân phận sống chung đến tận ba năm!

Tô Lạc dám gạt hắn!

Tề Hiên bị câu kết luận này làm cho tức đến toàn thân run rẩy.