Toàn bộ máu trong cơ thể Thiên Hân Vũ dường như ngừng hoạt động ngay tại giây phút này, cô ngơ người quay đầu sang nhìn Tân Mạc Ngôn, sự sợ hãi và kinh hoàng của người đàn ông trước mắt đủ để chứng mình tất cả chân tướng.

“Chúc mừng em.” Thiên Hân Vũ gác máy, không thèm quay đầu lại cô liền xuống xe.

“Tiểu Mạt!” Tân Mạc Ngôn xuống xe kéo Thiên Hân Vũ lại.

“Anh còn có việc gì không? Em rể.” Thiên Hân Vũ hất tay Tân Mạc Ngôn ra, cô giữ khoảng cách an toàn với anh.

Tiếng gọi em rể đó khiến cho cả hai người đều cảm thấy đau khổ.

“Em từng nói là sẽ tin anh!” Tân Mạc Ngôn vội vàng níu kéo.

“Niềm tin còn có giá trị gì trước những lời nói dối chứ!” Thiên Hân Vũ bật cười mỉa mai.

“Anh không nói dối, anh thề với em.” đôi mắt Tân Mạc Ngôn cho thấy sự phức tạp và đau khổ trong tâm trạng anh.

“Anh đi xem những bức ảnh và video trong tay Thiên Khê Nghiên trước đi rồi hãy quyết định là có rút lại lời thề hay không.”

Thiên Hân Vũ lạnh lùng nói hết liền quay người bước đi.

Trên đầu ánh sáng chiếu rọi rực rỡ nhưng toàn thân cô lại lạnh toát như thể đang bị lạc vào một khu nhà băng.

Tân Mạc Ngôn còn muốn giải thích gì nữa chứ, một nữ bác sĩ đã chạy tới khoác tay Thiên Hân Vũ đi vào phía sảnh bệnh viện.

Anh chỉ có thể dừng bước, ngồi vào trong xe và tiếp tục dòng suy nghĩ hỗn loạn kia.

Nghĩ kĩ lại trước kia, anh vẫn muốn nói với Thiên Hân Vũ chắc chắn rằng anh không hề nói dối cô.

Chuông điện thoại reo lên, là trợ lý của mình, anh ấn nút nghe, anh bình tĩnh, cẩn thận nghe hết đoạn báo cáo tình hình điều tra.

Thế nhưng mãi tới khi cúp máy, đôi lông mày của anh vẫn nheo chặt lại không hề có ý giãn ra.

12 giờ trưa khi tan làm, Thiên Hân Vũ cầm hộp cơm quay về phòng làm việc chuẩn bị nghỉ ngơi.

Mở cửa ra thì Tân Mạc Ngôn đang ngồi dựa lưng vào ghế nghịch chiếc bút kí tên của cô.

“Chúng ta nói chuyện một lát.” Nhìn thấy Thiên Hân Vũ đang định đóng cửa rời đi Tân Mạc Ngôn liền vội vàng đứng lên.

“Xin hãy tránh đi, tôi nghĩ chắc anh cũng không muốn để truyền thông đưa tin rằng hai chị em gái cùng có quan hệ với người đàn ông cặn bã của một doanh nghiệp.”

Thiên Hân Vũ biết lời nói của bản thân rất khó nghe, nói lời đó bên tai Tân Mạc Ngôn càng khiến anh đau lòng.

Sắc mặt Tân Mạc Ngôn quả là rất khó coi: “Trước khi chân tướng chưa được tìm ra,em không thể phán án tử hình ngay cho anh như thế!”

“Vậy thì anh đợi sau khi chân tướng được thì ra thì hãy tìm tới tôi.”

Thiên Hân Vũ nói xong liền làm tư thế đứng tiễn khách ra về: “Tôi phải nghỉ trưa, mời anh rời đi cho.”

Tân Mạc Ngôn nuốt không trôi một miếng cơm trưa, anh uống hết một cốc cô- ca lạnh mới làm cho bản thân lấy lại tinh thần.

Anh lái xe chạy thẳng tới nhà Thiên Khê Nghiên, người mở cửa là Thiên Lâm Dạ, điều này nằm trong dự đoán của Tân Mạc Ngôn.

“Nghiên bây giờ không muốn gặp cậu, cậu đi về đi.” Thiên Lâm Dạ đứng ngăn ngoài cửa, nói giọng đanh thép.

Có gan ăn nói linh tinh trước mặt truyền thông mà lại không có gan gặp anh?

“Vậy thì ông báo cho Thiên Khê Nghiên, hợp đồng của cô ta với tập đoàn nhà họ Tân chấm dứt kể từ ngày hôm nay, tiền phạt phá hợp đồng là 2000 vạn, báo cô ta hãy có sự chuẩn bị tâm lý.”

Tân Mạc Ngôn nói xong liền quay người bước đi, Thiên Lâm Dạ đứng ở cửa vội vàng gọi cậu lại.

“Con gái lớn của tôi bị cậu đá, con gái thứ hai của tôi cũng bị cậu đá, các người có tiền thì có thể đùa bỡn với tình cảm của người khác vậy sao?”

Tân Mạc Ngôn dừng bước, anh cười như không cười nhìn Thiên Lâm Dạ: “Đúng, chúng tôi có tiền thì chúng tôi muốn làm gì thì làm.”

Thiên Lâm Dạ tức tới nỗi hơi thở trở nên gấp gáp, nhưng cũng không thể làm gì Tân Mạc Ngôn, Thiên Khê Nghiên ở trong phòng không nhịn được cuối cùng cũng đi ra, sắc mặt yếu ớt nhìn Tân Mạc Ngôn.

“A Đằng….” Cách gọi thân mật với giọng yếu ớt như vậy dễ khiến cho trái tim đàn ông rung động nhất.

“Cô hai nhà họ Mạt xưng hô sai rồi.” Tân Mạc Ngôn có ý nhắc nhở cô ta.

Thiên Khê Nghiên sắc mặt trắng bệch, cô ta mím môi lại rồi thay đổi cách xưng hô: “Giám đốc Tân.”

“Ra điều kiện đi.” Tân Mạc Ngôn thậm chí còn không muốn bước chân vào phòng, anh đứng ngoài cửa nói rõ mục đích mình tới đây làm gì.

“Những tin tức đó thực sự không phải do em để lộ ra ngoài, anh phải tin em….” Thiên Khê Nghiên hai mắt ọng nước mếu máo nói.

“Những điều đó đều không quan trọng, quan trọng là thái độ của cô trong buổi họp báo ngày mai.” Tân Mạc Ngôn vừa nói vừa nhấc châm giẫm đám côn trùng dưới chân cho tới khi chúng chết mới thôi.

Sắc mặt Thiên Khê Nghiên cắt không còn giọt máu, nếu như cô ta không làm theo những gì anh nói, liệu có phải cô ta cũng chỉ như đám côn trùng anh vừa giẫm nát kia không?