Chương 156: Cuối cùng cũng nhận tội

Hành Nguyên đế nghe nói như vậy, ngay lập tức cảm thấy mệt mỏi mà nhắm mắt lại, ông ta liếc mắt nhìn thật sâu vào.

sắc mặt trắng bệch của Tấn Vương mà nghiến chặt răng.

Đứa con này thật không ra hồn.

Vậy mà hắn ta dám âm mưu làm hại Thái hậu chỉ vì để chặt đứt những người ủng hộ cho Sở Diệp Hàn.

Đó chính là Hoàng tổ mẫu của bọn họ, là mẫu thân mà ông ta yêu thương nhất, sao mà Tấn Vương lại dám làm như vậy!

Tuổi còn trẻ mà đã độc ác như vậy, suýt chút nữa là đã hại chết mẫu thân của ông ta.

Ông ta thật sự quá thất vọng đối với hắn ta rồi.

Vân Nhược Linh cũng không ngờ rằng Vương thái y sẽ thật sự nhận tội.

Một câu nói của Hoàng đế hiệu quả hơn lời lừa gạt của bọn họ gấp trăm lần, đúng là uy nghiêm của Hoàng đế lớn hơn tất cả.

Nàng liếc mắt nhìn Sở Diệp Hàn một cái phát hiện hắn đang đứng ở trong ngự điện, dáng người thẳng tấp trông vẻ rất bình tĩnh, nàng đột nhiên phát hiện từ đầu đến cuối hắn đều vô cùng bình tĩnh, giống như là đã chắc chắn Vương thái y sẽ nhận tội vậy.

Hắn không luống cuống và hồi hộp giống như nàng, tâm trí ổn định như vậy quả nhiên không phải là người bình thường.

“Ngươi có tội gì, còn không nhanh chóng nói ra?” Lúc này, Hành Nguyên đế đã tức giận tới mức cắn chặt răng trừng mắt nhìn về phía Vương thái y.

Vương thái y bị uy nghiêm của Hoàng đế dọa đến mức hoảng sợ đã sớm quên mất việc Vân Nhược Linh trình lên các bằng chứng.

Ông ta cúi đầu, vẻ mặt sợ sệt nói: “Tội thần quả thực là đã nghe lén Ly Vương phi và Tuyết ma ma nói chuyện, tội thần nghe thấy Ly Vương phi nói rằng không thể uống những loại thuốc khác nếu không sẽ làm hại Thái hậu, do đó tội thần mới nghĩ biện pháp là trong thời gian Thái hậu cảm thấy khó chịu sẽ để cho Thái hậu uống thuốc của tội thần. Lúc trước tội thần cũng nghe thấy Ly Vương phi nói chuyện với Trương thái y về loại thuốc bảo vệ kia, vì vậy trước đó tội thần… lúc tự mình bắt mạch cho Thái hậu đã trộm đi thuốc bảo vệ đó trước. Tội thần biết rõ nếu Thái hậu không uống thuốc bảo vệ thì chắc chắn thân thể sẽ khó chịu, vì vậy tội thần đã thuyết phục Trương thái y, thừa cơ hội đó đã cho Thái hậu uống hết thuốc đông y mà tội thần đã nấu.”

Trương thái y bên cạnh nghe vậy ngay lập tức cảm thấy tức giận trừng mắt nhìn về phía Vương thái y: “Vương thái y, ngươi thật là to gan, chẳng trách lúc ấy Thái hậu nóng lòng khó chịu, ta nói muốn phái người đi mời Ly Vương phi nhưng ngươi lại không đồng ý, nhất định phải cho Thái hậu uống thuốc của mình. Chúng ta điều biết ngươi vẫn luôn hầu hạ Thái hậu nên không ghi ngờ và đã nghe theo lời đề nghị của ngươi để cho Thái hậu uống hết thuốc đó. Không ngờ rằng ngươi lại rắp tâm âm mưu hãm hại Thái hậu.”

Những thái y khác nghe như vậy cũng đều tức giận mà trách mắng Vương thái y.

Vân Nhược Linh lại phát hiện, Vương thái y thừa nhận thuốc bảo vệ là do chính ông ta trộm, ông ta cũng không khai ra Tấn Vương phi mà một mình đem tất cả tội danh nhận lấy.

Nàng đã biết sẽ là như vậy Họ không có bằng chứng xác thực để chứng minh Tô Thường Tiếu có vấn ì vậy trước đó cũng không có nói cho.

Hoàng thượng biết về việc nghi ngờ nàng ta.

Hơn nữa nàng ta là con dâu của Hoàng thượng, Hoàng thượng vì Tấn Vương, nhất định sẽ không trừng trị nàng ta vì vậy họ đã cố gắng chịu đựng.

Bây giờ Vương thái y một mực nhận tội là do ông ta trộm thuốc bảo vệ, lúc vào điện chỉ có ông ta và Tô Thường Tiếu, nếu ông ta đã nhận tội thì Tô Thường Tiếu sẽ thoát khỏi hiềm nghỉ.

Chuyện này chứng tỏ Tô Thường Tiếu thật sự rất giỏi, có thể khống chế người khác làm việc thay nàng ta.

Bây giờ nàng không thể đánh bại Tô Thường Tiếu thì cũng phải đả kích dáng vẻ kiêu căng của nàng ta một chút để hù dọa nàng ta.

Nàng nhìn về phía Vương thái y, âm thanh lạnh lùng nói: “Vương thái y, Thái hậu không có thù oán gì với ngươi, tại sao ngươi lại muốn hãm hại người? Chẳng lẽ có người sai khiến ở sau lưng ngươi, ngươi thu lợi ích của người ta nên mới làm như vậy?”

Tô Thường Tiếu nghe thấy như vậy, cơ thể bỗng nhiên rùng mình một cái.

Nàng ta căm hận nhìn chằm chằm về phía Vân Nhược.

Linh, hận tới mức muốn cắt đầu lưỡi của nàng.

Hành Nguyên đế cũng cảnh cáo mà nhìn về phía Vương thái y trong mắt còn có ý tứ không rõ là gì.

Vương thái y làm sao mà không biết tầm quang trọng của chuyện này, ông ta không dám khai ra phu thê Tấn Vương.