Chương 157: Đánh trả

Đột nhiên ông ta nhìn về phía Vân Nhược Linh, cười nhạt một cái rồi tức giận nói: “Ly Vương phi, người còn không biết là do đâu hả? Lúc ta và người chữa trị cho Mạch thị vệ ở Vương phủ đã xảy ra việc tranh chấp ngay tại chỗ, cũng đã từng có mâu thuẫn. Lúc ấy, người chế giễu lão phu là thầy lang băm, coi thường lão phu, vì vậy trong lòng lão phu đã ghi hận người. Ta vẫn luôn cố gắng hết sức ở phía sau khám và chữa bệnh cho Thái hậu nhưng đột nhiên người lại xuất hiện, đoạt đi công lao trên đầu của ta, còn tưởng là mình đúng mà ở trước mặt của lão phu bày ra tư thế Vương phi. Lão phu hại Thái hậu cũng là do người ép, nếu không phải do người ép ta đến mức này thì ta cần gì phải làm như vậy? Chỉ cần khiến cho Thái hậu xảy ra chuyện, Hoàng Thượng mới có thể trừng trị người tội không hết sức mình cứu chữa, lão phu làm như vậy đương nhiên là để trả thù, để ngáng chân Vương phi người.”

Lời nói của Vương thái y ngay lập tức đánh trả Vân Nhược.

Linh một cái.

Giống như là ông ta làm chuyện này đều là do Vân Nhược Linh vậy.

Đám người Hoàng hậu nhìn vẻ mặt của Vân Nhược Linh ngay lập tức tràn đầy khinh thường.

Nhìn thấy nàng bỗng nhiên trở thành mục tiêu, Sở Diệp Hàn cũng không nói thay nàng, mà chỉ nhìn nàng thật sâu.

Ngược lại, hắn muốn nhìn xem, nàng định làm cách nào.

để giải quyết nguy cơ này.

‘Vân Nhược Linh cũng không căng thẳng, càng không sợ sệt, ánh mắt của nàng trực tiếp nhìn chằm chằm vào Vương thái y: “Lúc ấy ta nói có thể cứu Mạch Lan thì ngươi lại ngăn cản ta, kết luận là hôm đó hắn ta có thể chết có nguy cơ mất mạng, bây giờ ngươi nhìn xem, dưới sự chữa trị của ta, không phải là Mạch Lan đang khôi phục rất tốt hay sao? Vì vậy ngươi không phải là thầy lang băm hại mạng người thì là cái gì? Ai dám đem tính mạng giao vào trong tay ngươi? Còn chưa thử cố gắng đã tuyên bố là không cứu được người ta, không cho người ta có hy vọng, có đại phu nào như ngươi không?”

“Còn nữa, lúc đó ta vào cung cũng đúng lúc gặp phải tình trạng bệnh của Thái hậu sau khi đã chuyển biến xấu. Ta muốn hỏi một chút, nếu y thuật của ngươi cao siêu thì vì sao dưới sự chăm sóc của ngươi, bệnh tình của Thái hậu lại chuyển biến xấu đi như vậy? Với lại lúc đó, Thái hậu cũng đã uống xong chén thuốc của ngươi nên mới làm cho tình hình càng tồi tệ thêm. Vương thái y, ngươi có muốn nói cho mọi người biết lúc.

đó ngươi đã làm gì chén thuốc mà khiến Thái hậu uống vào lại ho ra máu nhiều như vậy không?”

Sau khi Vân Nhược Linh nói xong, mọi người đột nhiên hiểu ra.

Vương thái y này không những tự mình hại người khác mà còn muốn ném việc xấu này lên người của Ly Vương phi.

Kết quả lại tiết lộ chuyện ông ta thật sự đúng là một thầy lang băm.

Tất cả mọi người đều kính nể đại phu có y đức, oán hận thầy lang băm xem mạng người như cỏ rác, vì vậy ánh mắt nhìn Vương thái y càng thêm căm thù, đối với Vân Nhược Linh là bội phục sát đất.

Vương thái y nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của mọi người, ngay lập tức kiêng ky mà nhìn Vân Nhược Linh.

Nữ nhân này nhìn như rất yếu đuối, nhưng mà mở miệng ra nói thì rất giỏi, nói đến mức ông ta không thể phản bác lại được.

Sở Diệp Hàn thản nhiên nhướng mày, hắn không ngờ rằng nữ nhân này lại mang đến cho hẳn một điều kinh ngạc như vậy.

Hành Nguyên đế nghe thấy lần đầu tiên Thái hậu nôn ra máu là do có người động tay, lập tức giận dữ mà trừng mắt nhìn về phía Vương thái y quát: “Vương thái y, lần đầu tiên Thái hậu nôn ra máu, có phải là do ngươi làm hại hay không? Nếu ngươi không khai thật ra, trằm sẽ để cho ngươi ngũ mã phân thây”

Lúc này sự tức giận và oán hận đã chiếm cứ hết lý trí của Hành Nguyên đế, ông ta cũng đã đem việc bảo vệ gia đình của Tấn Vương vứt phía sau đầu.

Vương thái y bị vẻ mặt của Hoàng đế làm cho hoảng sợ tới mức ông ta phải gục đầu xuống.

Dù sao ông ta cũng đã gây ra nhiều chuyện như vậy, cũng không thiếu chuyện này, ông ta nhận tội tất cả, gánh tội thay cho Tấn Vương phủ, tránh cho Ly Vương phi lại nghỉ ngờ phu thê Tấn Vương.

Ông ta chỉ cầu mong phu thê Tấn Vương nhìn thấy việc ông ta gánh tội thay cho họ mà đối tối với người nhà ông ta một chút.

Ông ta đang nghĩ, trong phòng của ông ta còn có năm mươi thỏi vàng, ông ta phải nói trước với người nhà, để người nhà nghĩ cách vào trong cung lấy.

Chẳng hạn như lúc vào cung nhặt xác cho ông ta, lặng lẽ cầm số vàng kia mang ra ngoài.