Chương 160: Hoá ra là bị lừa

Chứng cứ của Vân Nhược Linh chắc chắn có liên quan tới bọn họ, nếu nàng nói ra, liệu có phải bọn họ sẽ bị mọi người phỉ nhổ hay không?

Nhưng rõ ràng bọn họ đã làm kín đáo không một kế hở, để Vương thái y gánh tội thay, giũ sạch phần của mình, Vân Nhược Linh lấy chứng cứ từ đâu ra chứ?

Vân Nhược Linh liếc mắt nhìn phu thê Tấn Vương một cái, lại nhìn về phía Vương thái y, xoè đôi tay ra, nói: “Xin lỗi, ta không có chứng cứ nhưng không phải chính ngươi đã nhận tội ư?

“Không có chứng cứ? Người có ý gì?” Đôi mắt Vương thái y trợn to.

“Chính là ý trên mặt chữ. Hết thảy đều do chính ngươi chột dạ cho nên mới nhận tội, nếu như ngươi không nhận tội, muốn tìm được chứng cứ thì thật đúng là không dễ dàng cho lắm”

‘Vân Nhược Linh cười nhạt nói.

“Cái gì? Hoàng thượng, Ly Vương phi nói như vậy thật sao?

Nàng ta không đưa chứng cứ ra cho người xem?” Vương thái y nhìn về phía Hành Nguyên đế, lúc này vẻ mặt của ông ta vô cùng điên cuồng.

Hành Nguyên đế lạnh lùng phất tay áo: “Nếu như Ly Vương phi có chứng cứ, trãm đã chém ngươi từ sớm rồi, còn dài dòng với ngươi lâu như vậy à?”

“Hoàng thượng, người… vậy mà người và Ly Vương phi lại * Lúc này Vương thái y mới ý thức được rằng ông ta Ông ta run rẩy nói xong, đột nhiên cổ họng có cảm giác ngòn ngọt, tức giận đến mức đột ngột phun một ngụm máu tươi ra.

Ngụm máu tươi đó phun tung toé ra khắp nơi, giống một cột nước nho nhỏ. Những người khác thấy thế, sợ tới mức tới tấp lui về đăng sau vài bước.

“Hoá ra các người đang lừa ta, các người…” Vương thái y che bộ ngực đau đớn vì tức giận của mình lại, cuối cùng cũng bừng tỉnh hiểu ra.

Hoá ra, ngay từ đầu Vân Nhược Linh không hề có chứng cứ, nàng với Hoàng thượng cùng bắt tay lừa ông ta.

Sớm biết như thế thì ông ta đã không nhận tội, nói không chừng còn có thể giữ lại mạng sống.

Hai người Tấn Vương và Tô Thường Tiếu nghe được những lời này cũng thấy cả kinh.

Đồng thời bọn họ cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi, trái tim đang treo trên cao cũng hạ xuống.

Bọn họ không ngờ được, phu thê Ly Vương trông thế mà lại khôn khéo như vậy, thuyết phục được Hoàng đế dùng chiêu lừa gạt này, làm Vương thái y không đánh đã khail Lúc đó bọn họ thấy dáng vẻ của Hoàng thượng còn tưởng rằng trong lòng Hoàng thượng đã có dự tính từ trước, nắm giữ chứng cứ từ lâu rồi, hoá ra hết thảy chỉ là một âm mưu.

Lúc này, Sở Diệp Hàn đột ngột nhìn về phía Vương thái y, nói: “Virơna thái v nếu nairơi muốn sống tốt nhất natrơi hãy.

mau chóng khai ra người đứng sau lưng ngươi.”

Nói xong, hắn cười nhạt liếc mắt nhìn Tấn Vương một cái.

Lúc này, đột nhiên Hành Nguyên đế tiến lên, giơ chân đá vào bụng Vương thái y, khiến ông ta ngã lăn ra trên mặt đất: “Tên nghiệt thần, dám mưu hại Thái hậu, lừa gạt trẫm, trầm hận không thể tru di cửu tộc nhà ngươi. Nếu không phải niệm tình nhiều năm qua ngươi luôn bôn ba lao lực vì trằm, vất vả như vậy coi như cũng có công, không thì trãm đã róc xương, lọc thịt hết người nhà của ngươi cùng với ngươi rồi”

Vương thái y vừa nghe thấy vậy tức khắc hiếu rõ hành động này của Hoàng đế là muốn đặc xá cho người nhà của ông ta.

Có những lời đó của Hoàng đế, cho dù ông ta chết thì cũng đáng.

Ông ta không cam lòng liếc nhìn đống vàng kia một cái, đột nhiên căn mạnh đầu lưỡi, sắc mặt cứng đờ, sau đó ngã xuống mặt đất.

Mọi người chỉ nhìn thấy trong miệng Vương thái y toàn là máu, mà đôi mắt của ông ta lại mở to ra giống như chuông đồng, rõ rành rành là ông ta đã cắn lưỡi tự vẫn.

Lúc này đây, Sở Diệp Hàn cũng không ngăn cản Vương thái y tự sát.

Hắn cười như không cười liếc nhìn Hành Nguyên đế một cái, trong lòng hiểu rõ.

Nếu Hành Nguyên đế muốn bao che cho Tấn Vương, vậy thì để ông ta bao che đi.

Từ từ mà làm, không phải vội.

Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ lật đổ ông ta, đánh bại ông ta, báo thù thay cho cha mẹ, đoạt lại những thứ vốn thuộc về hắn.

Lúc này, Cấm Vệ quân bước lên trước, xem xét hơi thở của Vương thái y, sau đó bẩm báo: “Hoàng thượng, Vương thái y chết rồi”

“Đáng đời ông ta, kéo tên nghiệt thần này tới bãi tha ma cho chó hoang ăn đi” Hành Nguyên đế quát chói tai xong lạnh lùng đưa mắt nhìn mọi người một cái rồi nói tiếp: “Sau này còn ai dám mưu hại Thái hậu, lừa gạt trãm, kết cục chính là như vậy: Mọi người sợ tới mức lại run rẩy một hồi.