Chương 161 :Thái hậu khuyên bảo

Một khi Vương thái y chết, sẽ không ai truy ra được người đứng phía sau màn kia nữa.

Mọi người đều nhìn ra được dường như Hành Nguyên đế không muốn truy ra người nọ, cho nên tất cả đều vô cùng thông minh không hỏi đến chuyện này.

Thi thể của Vương thái y bị kéo đi một cách thô bạo, thời khắc đó, mọi người đều lui ra.

Trong tẩm điện, Thái hậu đã sớm nghe được tiếng gió, bà ấy sai người cho gọi Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn đi vào.

Chờ sau khi hai người tiến vào rồi, Thái hậu bảo tất cả những người không liên quan đi ra ngoài, trong tẩm điện chỉ còn lại ba người bọn họ.

“Thái hậu, hiện tại người cảm thấy như thế nào?” Vân Nhược Linh tiến lên nắm lấy tay Thái hậu.

“Nhờ phúc của các con, hiện tại ai gia cảm thấy rất khỏe”

Thái hậu vỗ vỗ tay Vân Nhược Linh, nói tiếp: “Ai gia không ngờ được bên cạnh ai gia lại ẩn giấu một hiểm họa như Vương thái y, ai gia đối xử với ông ta không tệ, ông ta lại phản bội ai gia.

Lần này nếu không phải có các con thì e còn không lôi người này ra được.”

“Thái hậu, ông ta chỉ là một quân cờ thôi, còn có người đứng sau lưng ông ta” Vân Nhược Linh nói.

Thái hậu thở dài, trong lòng cũng biết rõ, đột nhiên nhìn chăm chăm hai người với vẻ nghiêm trọng, nói: “Diệp Hàn, Nhược Linh, nếu Vương thái y đã tự sát, vậy thì chuyện này cứ để như vậy đi, các con không thể truy cứu tiếp nữa, ai gia sợ các con sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa ai gia cũng không muốn con dùng chính tiền đồ và mạng sống của mình để mạo hiểm”

Vân Nhược Linh nghĩ, xem ra Thái hậu cũng rõ ràng những việc này rồi.

Sở Diệp Hàn hung hăng miết ngón tay, trong mắt lóe lên ngọn lửa giận dữ thù hận, trầm giọng nói: “Hoàng tổ mẫu, lần này bọn họ dám mưu hại người thì sẽ có lần tiếp theo, người yên tâm, con sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu”

“Tuyệt đối đừng như vậy” Thái hậu vội vàng nắm lấy tay Sở Diệp Hàn, vẻ mặt nôn nóng: “Giờ tình huống của ai gia đã chuyển biến tốt đẹp rồi, chuyện này đến đây thôi, con tuyệt đối đừng tìm bọn họ báo thù nữa. Hơn nữa, các con là thân nhân, là thủ túc, ai gia không muốn nhìn thấy các con giết hại lẫn nhau, để người ngoài phải chế giễu. Quốc gia phồn vinh ổn định thì mới có thể làm ích cho nước, làm lợi cho dân. Con là Hộ quốc Đại tướng quân, nhất định phải lấy đại cục làm trọng, suy xét cho ích lợi của quốc gia.”

“Nói tới nói lui, tổ mẫu vẫn tiếc thương cho tôn nhi của người, chẳng sợ hắn đã mưu hại người, người cũng muốn bao che cho hắn” Bất chợt giọng nói của Sở Diệp Hàn trở nên lạnh băng.

Chẳng lẽ thiên hạ này không có một ai thật lòng đứng về phía hắn hay sao?

Thái hậu vừa nghe vậy, tức khắc cuống lên, bà ấy vội nói: “Diệp Hàn, ý của ai gia không phải như thế, chỉ là ai gia sợ con quá nóng vội, trái lại làm chính mình bị thương. Trong cung này, nơi nơi đều là tai mắt của bọn họ, mỗi một hành vi cử chỉ, mỗi một lời nói hành động của con đều bị bọn họ giám thị, sau này con tuyệt đối đừng nói những lời này nữa, tránh để bị người ta bắt được nhược điểm mà tự làm hại bản thân”

“Tai mắt của bọn hi ột nhiên Sở Diệp Hàn nhìn về phía Vân Nhược Linh, vẻ mặt trở nên cảnh giác.

Vân Nhược Linh là người của Hoàng đế.

Vừa rồi thế mà hắn lại xem nhẹ nàng, nói với Thái hậu rằng muốn tìm bọn họ để báo thù, để nàng nghe được hết.

€ó điều hắn cũng không sợ nàng mật báo cho Hoàng đế.

Cho dù nàng không mật báo, Hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Vân Nhược Linh biết Sở Diệp Hàn đang đề phòng mình, nàng bèn nói: “Ly Vương, ngài yên tâm, ta sẽ không nói những chuyện này cho Hoàng thượng, nếu như ta muốn nói thì đã nói từ lâu rồi, không cần phải chờ cho tới hôm nay”

Nàng không phải cái loại người thích mách lẻo.

Nàng cũng không muốn làm quân cờ của Hoàng đế, bị ông ta khống chế trong tay.

Thái hậu vừa nghe vậy, tức khắc cười ha ha nói: “Cháu dâu, con cũng đừng hiểu lầm, không phải ai gia nói con đâu, nếu như ai gia muốn đề phòng con thì đã không nói những lời như vậy”

“Con biết, thưa tổ mẫu” Vân Nhược Linh hiểu chuyện đáp.

Thái hậu nhìn về phía Sở Diệp Hàn, khuyên nhủ: “Diệp Hàn, con phải tin tưởng thê tử của con, ai gia vừa thấy nàng ấy thì đã thích nàng ấy rồi. Nàng ấy là một người vừa hiền lành lại vừa lương thiện, con yên tâm, ai gia tin nàng ấy sẽ không mật báo cho Hoàng thượng đâu. Ai gia là người đã nhìn cả đời, liếc mắt một cái đã nhìn ra được đây chính là một thê tử tốt, tốt hơn so với Tô Thường Tiếu kia nhiều, con cần phải biết quý trọng đấy”