Cũng may vương phi đã tới kịp thời để giải quyết mối nguy này.
Lúc trước, ông ta từng may mắn được xem Ly vương phi chữa mắt cho trưởng công chúa, chữa bệnh cho Thái hậu, còn cứu sống Triệu vương phi, bây giờ ông ta càng ngày càng ngưỡng mộ vị Ly vương phi này.
Nam Cung Nguyệt ngoan ngoãn cúi đầu, nói với vẻ đáng thương: “Xin lỗi tỷ tỷ, tất cả đều là lỗi của muội, muội không nên tự đưa ra quyết định, cũng tại muội quan tâm vương gia quá nên mới loạn như vậy.”
 “Nóng lòng thì không ăn được đậu hũ nóng, dục tốc bất đạt, lần sau muội đừng vội vàng như vậy nữa, nóng vội sẽ không thành công đâu, lần này may mà ta tới kịp, nếu không vương gia đã bị bọn muội hại đến thê thảm rồi.” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.

Nàng vừa nhìn đã biết Nam Cung Nguyệt muốn phối hợp với thái y chữa trị vết thương cho Sở Diệp Hàn để thể hiện trước mặt hắn và trưởng công chúa, rồi gạt nàng ra ngoài.
Nhưng nàng ta đâu biết rằng vốn dĩ thái y không biết cách cầm máu.
Nam Cung Nguyệt bị Vân Nhược Linh chỉ trích lập tức mất hết mặt mũi, nàng ta cắn môi nói với vẻ tội nghiệp: “Thực sự xin lỗi tỷ tỷ, sau này muội sẽ không như vậy nữa, muội nhất định sẽ nghe lời tỷ, tỷ nói như thế nào thì sẽ như thế ấy.”
Sở Diệp Hàn thấy vậy, ánh mắt nhìn về phía Vân Nhược Linh như một lưỡi dao sắc bén: “Nguyệt nhi là vì muốn tốt cho bản vương, ngươi đừng trách móc nàng ấy mãi như vậy, đừng có cậy thế là vương phi trước mặt nàng ấy.”
Vân Nhược Linh lắc đầu không nói nên lời: “Ta đã thay thuốc cho vương gia xong rồi, vậy ta lui xuống trước, đã có Mạch Lan canh giữ ở đây rồi, xin thứ lỗi cho ta đi trước.”
Nói xong, nàng ngước mắt lên một cách kiêu ngạo, bình thản bước ra khỏi Tinh Thần Các.
Tên giò heo này xảy ra chuyện thì chỉ biết tìm nàng tới giúp, kết quả là nàng vừa mới làm xong hắn đã vội qua cầu rút ván, lại bắt đầu tiếp tục bảo vệ Nam Cung Nguyệt như trước.
Nàng thật sự không muốn ở cùng bọn họ, còn không bằng về Phi Nguyệt Các đánh một giấc thật thoải mái.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Vân Nhược Linh vẫn còn đang say giấc nồng thì tiếng của Thu nhi từ bên ngoài truyền vào: “Nguyệt ma ma, vương phi nhà ta vẫn đang ngủ, bà không thể vào được.”
“Thật ngại quá, trưởng công chúa đã nói rằng mỗi ngày vương phi đều phải tới thỉnh an người, bây giờ mặt trời đã sắp lên đến đỉnh rồi mà vương phi nhà ngươi vẫn chưa chịu dậy, nàng ấy thực sự là không xem trưởng công chúa ra gì mà.


Trưởng công chúa đặc biệt bảo ta tới mời nàng ấy.

Phiền ngươi gọi vương phi dậy rồi tới thỉnh an trưởng công chúa đi, phải đặt ra quy củ trước mặt ngài ấy chứ.” Nguyệt ma ma nói một cách lạnh lùng.
Thu nhi nghe xong tức giận tới mức cả người run lên: “Đây là Ly vương phủ, vương phi của chúng ta mới là nữ chủ nhân của vương phủ, dựa vào cái gì mà trưởng công chúa vừa tới đã muốn kêu vương phi nhà ta tới thỉnh an chứ?”
Trưởng công chúa kia vừa vào phủ đã vội cậy thế trưởng tỷ, lại muốn ức hiếp vương phi như vậy.
Vẻ mặt của Nguyệt ma ma vô cảm nâng mí mắt: “Trưởng công chúa là công chúa cao quý, ngài ấy có cung điện riêng của mình, là chủ nhân của một cung điện, có tước vị, không những thế lại còn là tỷ tỷ của vương gia.

Còn vương phi nhà ngươi chỉ là một tiểu thư của tướng phủ, tất nhiên phải tới thỉnh an công chúa rồi.”

“Thật nực cười, đây là Ly vương phủ chứ không phải là hoàng cung.

Theo quy định, vương phi nhà ta mới là chủ nhân, còn trưởng công chúa chỉ là một người từ bên ngoài vào, làm gì có cái lý lẽ nào bắt chủ nhân tới thỉnh an khách như vậy chứ?” Thu nhi đáp trả với vẻ không phục.

“Hỗn xược, ngươi dám nói trưởng công chúa như vậy hả? Theo quy tắc, vương phi nhà ngươi phải hầu hạ trưởng công chúa, phải tôn trọng người, nếu nha đầu ngươi còn dám khinh thường trưởng công chúa nữa thì hãy cẩn thận cái đầu của ngươi đi.” Nguyệt ma ma quát lên giận dữ.
Thu nhi đột nhiên tức giận tới mức mặt đỏ bừng bừng: “Ta không có coi thường trưởng công chúa, bà đừng ăn nói bậy bạ.”
Vân Nhược Linh ở bên trong đã nghe được hết cuộc nói chuyện giữa hai người, nàng ngồi dậy mặc quần áo xong xuôi rồi lạnh lùng bước ra ngoài: “Là Nguyệt ma ma à?”.