Trong ấn tượng của nàng, Nguyệt ma ma là một người thông minh nhanh nhẹn, không giống như Dung ma ma thích khoe khoang, ruột để ngoài da nhưng thực ra sâu trong tận xương tuỷ lại rất nham hiểm, độc ác.
Bây giờ Nguyệt ma ma được quản gia phân tới Vũ Nguyệt Các để hầu hạ Nam Cung Nguyệt.

Bà ta tới đây chắc chắn là do Nam Cung Nguyệt bày mưu tính kế.

Thấy Vân Nhược Linh đi ra, Nguyệt ma ma nhàn nhạt nâng mí mắt lên rồi hành lễ với nàng: “Hoá ra là vương phi đã dậy rồi, đêm qua Nguyệt Trắc phi sai ngươi tới báo với vương phi rằng sau này vào mỗi buổi sáng vương phi đều phải tới thỉnh an trưởng công chúa, ta còn tưởng rằng vương phi ngủ quên mất rồi, không ngờ người đã dậy từ lâu, thế nhưng lại không đi thỉnh an trưởng công chúa, là vương phi muốn làm trái ý trưởng công chúa phải không?”
Vân Nhược Linh lạnh lùng liếc Nguyệt ma ma rồi ngồi trên chiếc ghế lớn làm bằng gỗ Sưa, đột nhiên nàng nhìn Nguyệt ma ma chằm chằm, sau đó vỗ ‘bốp’ lên bàn rồi nói với vẻ nghiêm nghị: “Hỗn xược! Nguyệt ma ma, bà có biết bà đã phạm phải lỗi gì không?”
Nguyệt ma ma bị tiếng vỗ làm giật mình hoảng sợ, bà ta nhìn Vân Nhược Linh với vẻ mờ mịt: “Vương phi, vậy ta đã phạm phải lỗi gì thế?” 
Vân Nhược Linh hừ lạnh một tiếng rồi tức giận nói: “Thứ nhất, ngươi là nô tài trong vương phủ, nhưng ngươi lại không xưng là nô tài khi nhìn thấy bổn vương phi, thứ hai, ngươi là bề tôi nhưng lại dám phạm thượng, vô duyên vô cớ tới quầy rầy bổn vương phi nghỉ ngơi, còn không để ta vào trong mắt.

Ngươi thân là nô tài thế mà lại dám giễu võ giương oai, hất cằm sai khiến ở chỗ của bổn vương phi, không xem bổn vương phi ra gì, là kẻ nào cho ngươi lá gan để ngươi quên đi bổn phận của một nô tài thế hả?”
Vân Nhược Linh lạnh lùng nói xong, cả người nàng tràn ngập khí thế của một vị chủ mẫu, còn mang theo cả sự uy nghiêm của một vương phi.
Nghe những lời này khiến lòng Nguyệt ma ma run rẩy, sắc mặt bà ta bỗng trở nên tái mét.


Thu nhi cảm thấy rất hả hê.
Gần đây vương phi trở nên rất lợi hại, với sự uy nghiêm của vương phi, chỉ cần đi theo vương phi thì nàng ấy sẽ có tiếng nói hơn khi làm việc rồi.
Nguyệt ma ma tới đây để làm nhiệm vụ, bà ta vẫn cho rằng vị vương phi này vẫn còn ngu ngốc như lúc trước.
Nhưng bây giờ bà ta mới nhận ra nàng ấy không hề dễ lừa gạt một chút nào cả.
Nghĩ tới kết cục của Dung ma ma, sống lưng bà ta lập tức lạnh toát, cả sức lực để nói chuyện cũng yếu ớt hơn: “Nương nương, đây là ý của trưởng công chúa chứ không phải do nô tài tự ý quyết định.”
“Thật không? Ngươi là hạ nhân của Ly vương phủ hay là người hầu của trưởng công chúa vậy?” Vân Nhược Linh cau mày, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không muốn làm việc trong vương phủ nữa thì ta sẽ bán ngươi ra ngoài ngay lập tức!”
Nguyệt ma ma nghe vậy thì lập tức hít vào một hơi lạnh, bà ta ngoan ngoãn nói: “Nếu nương nương không muốn thỉnh an trưởng công chúa thì nô tỳ sẽ trở về bẩm báo lại với ngài ấy, bởi vì gần đây nương nương thường xuyên phải thức đêm để chăm sóc cho vương gia, vậy nên buổi sáng không thể dậy sớm để thỉnh an trưởng công chúa được.”
“Được, ngươi trở về đi.” Vân Nhược Linh nhìn Nguyệt ma ma một cái, Nguyệt ma ma thật sự rất thông minh, vừa bị nàng doạ một lúc đã biết thức thời mà thay đổi rồi.
Dù sao thì thái độ của nàng vẫn như vậy, chắc chắn nàng sẽ không thỉnh an, cả đời này cũng sẽ không bao giờ tới thỉnh an trưởng công chúa.

Sau khi đuổi Nguyệt ma ma đi, Vân Nhược Linh cũng sửa soạn xong xuôi rồi chuẩn bị tới Tinh Thần Các thăm Sở Diệp Hàn, nhưng lại tình cờ bắt gặp Nam Cung Nguyệt ở cửa Tinh Thần Các.

Vừa nhìn thấy nàng, Nam Cung Nguyệt liền ngoe nguẩy bước tới, hỏi nàng: “Tỷ tỷ, tại sao tỷ không tới thỉnh an trưởng công chúa, muội đã sai Nguyệt ma ma tới mời tỷ rồi mà tỷ vẫn không đi, trưởng công chúa rất tức giận đấy.”
Vân Nhược Linh cười với nàng ta: “Thật xin lỗi, ta phải chăm sóc cho vương gia nên không có thời gian hầu hạ người khác, nếu muội thích chăm sóc trưởng tỷ như vậy thì sau này muội hãy phụ trách chăm sóc tỷ ấy đi.

Nhưng muội phải nhớ rằng mỗi ngày đều phải tới thỉnh an, nhất định phải kiên trì không được bỏ sót ngày nào đâu đấy, muội hiếu thuận với tỷ ấy như vậy ta tin chắc muội sẽ có thể kiên trì tới cùng thôi.”.