Phong Khánh Dương phe phẩy chiếc quạt xếp lớn cỡ bàn tay, mỉm cười híp đôi mắt đào hoa lại rồi nói: "Mạch thị vệ khen sai người rồi, thật ra vương phi mới là lợi hại nhất, nếu không phải do nàng ấy gặp nguy không loạn, y thuật cao siêu mới cứu được vương gia, nếu không chúng ta có làm gì thì cũng vô ích.

"
Mạch Lan vừa nghe Phong Khánh Dương khen ngợi thần tượng của mình, cũng kích động nói: "Đúng đấy vương gia, lần này ngài hôn mê, may còn có vương phi cứu ngài, vương phi tốt với ngài như vậy, sau này ngài phải cưng chiều người hơn đi.

"
Tốt nhất là đừng tiếp tục yêu một nữ nhân tâm cơ như Nam Cung Nguyệt nữa.


Sắc mặt Sở Diệp Hàn lập tức tối sầm lại: "Mạch Lan, có phải ngươi đã quên thân phận của nàng ta rồi không, nàng ta chỉ mới cứu ngươi một lần, ngươi đã nói giúp nàng ta, ngươi nói xem, nàng ta đã cho ngươi uống bao nhiêu thuốc mê rồi hả?"
Mạch Lan nghe xong lập tức sợ đến mức chắp tay nói: "Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ cảm thấy vương phi rất tốt bụng, mong vương gia không nên lạnh nhạt với người như vậy.

"
Hắn ta cảm thấy, vương gia luôn luôn anh minh sáng suốt, nhưng chẳng khác gì người mù, tính tình vương phi dịu dàng mà ngài lại không quan tâm, hết lần này đến lần khác chọn Nam Cung Nguyệt tính khí hẹp hòi là sao chứ.

Sở Diệp Hàn tức giận trừng mắt với Mạch Lan: "Lâu rồi ta chưa dạy dỗ ngươi, nên ngươi lại bắt đầu ngứa ngáy rồi đúng không? Ta nói cho các ngươi biết cho dù trên thế gian này chỉ còn lại một nữ nhân là Vân Nhược Linh, bổn vương cũng sẽ không thích nàng ta, bổn vương chỉ yêu mỗi Nguyệt Nhi thôi.

"
Mạch Liên cảm thấy có gì đó sai sai, vương gia, ngài nói lời này mà không thấy nhột sao?"
Vương gia cứ nói chỉ thích mỗi Nam Cung Nguyệt, kết quả là kết hôn với nàng ta hơn một tháng rồi, đến đụng cũng không thèm đụng.

Ngược lại cứ giày vò vương phi suốt ngày.


Chuyện lần trước ngài ấy dùng sức muốn cưỡng ép vương phi bị đồn ra ngoài, hôm nay bọn họ còn nhìn thấy hiện trường bừa bộn sau trận vật lộn của ngài ấy và vương phi, đến vậy rồi mà vương gia còn chối bỏ, nói ngài ấy không thích vương phi, chỉ thích mỗi Nguyệt Trắc phi.

Trường hợp này của vương gia gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.

Nói thật bọn họ đã nhìn ra từ lâu, vương gia càng ngày càng thích vương phi, ngài ấy vốn dĩ không có thích Nam Cung Nguyệt đâu.

Một nam nhân nếu thật sự thích một nữ nhân, sao có thể nhẫn nhịn lâu như vậy mà không đụng tới nàng ấy chứ.

Lúc này, Phong Khánh Dương lên tiếng: "Vương gia, cánh tay của Thẩm phó tướng đã lành rồi, chờ ông ta dưỡng thương vài tháng, có lẽ vẫn có thể ra chiến trường cùng ngài, nhưng hoàng thượng lại lấy lý do ông ta bị thương, sau này không thể ra chiến trường được nữa, nói là thăng chức cho ông ta nhưng thực ra là đang hạn chế quyền lực.

Hoàng thượng thăng chức cho ông ta từ Tam phẩm phó tướng lên Nhị phẩm, tặng rất nhiều vàng bạc châu báu, lại còn để cho ông ta ở lại kinh thành nữa, chuyên môn quản lý các công việc như nghi thức đi lại cho hoàng thượng và hậu phi.

"Loan Nghi Sử?" Mạch Lan thắc mắc hỏi.

"Đúng vậy, lúc ấy người trong quân đội nói rằng hoàng thượng đối xử với Thẩm phó tướng thật tốt, Thẩm phó tướng đã bị đứt một cánh tay, nhưng hoàng đế cũng không để Thẩm phó tướng cáo lão về quê, ngược lại còn thăng quan tiến chức, có lẽ Thẩm phó tướng nên mang ơn hoàng đế suốt đời mới đúng.


Thế nhưng người thông minh lập tức hiểu ra, một người chỉ huy binh lính đi đánh trận, một đại tướng quân uy phong lẫm liệt, thoắt cái đã biến thành chủ quản nghi thức đi lại, đây rõ ràng là dựa vào thăng chức mà âm thầm hạn chế quyền lực, căn bản đã không có quyền lực, giờ lại bị buộc tách xa khỏi vương gia, mỗi ngày ông ta đều bị người của hoàng thượng giám sát.

" Mạch Liên tức giận nói.

Phong Khánh Dương mở lời: "Vương gia, hành động lần này của hoàng thượng là muốn làm suy yếu thế lực của ngài, người đang từng bước chặt đứt cánh tay của ngài.

Vào đêm ngài hôn mê, có mấy tên thân tín tấu trình lên hoàng thượng nói giúp ngài, còn trách móc Tấn Vương, kết quả ngày hôm sau, bọn họ lập tức bị hoàng thượng gây khó dễ trên triều.

Bây giờ hoàng thượng cũng không hề trọng dụng bọn họ, hơn nữa còn đang nghĩ cách làm suy yếu quyền lực trong tay bọn họ, muốn lấy người của mình chèn ép người của ngài, mục đích chính là đề phòng ngài đoạt ngôi.

".