Vân Nhược Linh giận tái mặt: “Sở Thiên Minh, ngươi thật là to gan, ngươi dám nói thái hậu như vậy, ngươi không sợ ta nói lại với Hoàng thượng sao?”
Tấn Vương chợt lóe lên ý định giết người trong đôi mắt, hắn ta sải bước phi lên trước bóp chặt cổ Vân Nhược Linh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đừng lấy Hoàng thượng ra để dọa dẫm ta, Hoàng thượng là cha ta, ngươi cho rằng ông ta sẽ tin bổn vương hay là tin người ngoài như ngươi? Ngươi có biết loại người nào giữ được bí mật tốt nhất không? Đó chính là người chết, ngươi có tin là bổn vương giết ngươi không?”
Vân Nhược Linh bị Tấn Vương siết chặt cổ, giờ nàng mới cảm thấy cái chết thật sự đang đến gần.

Trước kia, Sở Diệp Hàn chỉ giữ chặt cằm của nàng, nàng đã cảm thấy rất đau.
Nhưng so với cái tên Tấn Vương đang dùng sức này thì Sở Diệp Hàn xem ra vẫn dịu dàng hơn, điều này đã khiến cho cái tên sáng nắng chiều mưa như Sở Diệp Hàn không còn đáng ghét trong lòng nàng nữa.


Nàng bị bóp chặt đến nỗi trợn tròn hai mắt và thở không ra hơi, nhưng nàng vẫn đưa hai tay ra giữ chặt lấy bàn tay của Tấn Vương, gắng sức nói: “Tấn Vương...!Ngươi to...!to gan, ngươi không sợ quanh đây...!Có ám vệ của Hoàng thượng sao?”
Nàng tin rằng giờ Hoàng thượng vẫn muốn lợi dụng nàng nên sẽ không để nàng chết.

Lời nói của nàng thực sự đã khiến cho Tấn Vương buông tay ra ngay, ánh mắt nham hiểm của hắn ta lướt nhìn xung quanh, trong đôi mắt lóe lên một nỗi sợ hãi.

Vân Nhược Linh thở hổn hển như con cá đuối nước cuối cùng cũng được uống một ngụm nước.

Vừa nãy không khí trong lồng ngực của nàng sắp hết, cái cảm giác kề cận cái chết khiến nàng sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy.

Tấn Vương liếc nhìn xung quanh, sau khi không thấy một tên ám vệ nào, hắn ta nham hiểm nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh, rồi lại dùng sức bóp chặt cổ nàng: “Tiện nhân, ngươi đừng có lừa bổn vương, ngươi tưởng mưu kế này có tác dụng với bổn vương sao? Bổn vương cho ngươi biết, hôm nay ám vệ có ở quanh đây thì bổn vương cũng phải giết chết ngươi, bổn vương không tin phụ hoàng vì ngươi mà trừng trị bổn vương.”
Dứt lời, hắn ta nhắm mắt và dùng sức bóp chặt cổ nàng, đang lúc định bóp gãy cổ của Vân Nhược Linh.


“Sở Thiên Minh! Ngươi muốn chết sao?” Vào đúng lúc này, một cái bóng trắng lướt qua như cơn gió mạnh, người đàn ông lập tức xuất hiện trước mặt của Vân Nhược Linh, hắn ta giơ tay lên cao và cho một chưởng đánh mạnh lên đầu của Tấn Vương.

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết “A!” Tấn Vương bị hất tung ra.

Cơ thể của hắn ta đi một đường parabôn trong không trung, cuối cùng rơi cái phịch trên mặt băng.
Sở Diệp Hàn sử dụng nội lực rất mạnh với một đòn dữ dội, nội lực đó xem Tấn Vương như một tảng đá lớn, hắn ta bị đập tàn nhẫn lên mặt băng, khuôn mặt đập xuống sàn trước, tảng băng trước mặt hắn ta bị khoét một cái hố lớn, chẳng mấy chốc hắn ta cũng bị rơi vào trong.

“Vương gia.” Tô Thường Tiếu theo sau nhìn thấy bộ dạng của Tấn Vương, nàng ta hốt hoảng chạy đến và lớn tiếng kêu cứu.

Sau khi Sở Diệp Hàn đánh cho Tấn Vương bay lên, hắn vội đến ôm Vân Nhược Linh vào lòng.

Hắn nhận ra nàng đang nhắm mắt nên vội vàng đưa tay vỗ mặt nàng.


Cái vỗ này làm cho Vân Nhược Linh tỉnh lại, nàng khó chịu ho sặc sụa.
Khuôn mặt của nàng vô cùng nhợt nhạt, trên cổ như có một dấu vân tay tròn đỏ.

“Tên súc sinh này, bổn vương nhất định phải băm dầm hắn.” Sở Diệp Hàn nhìn thấy bộ dạng của Vân Nhược Linh thì tức đến nỗi hét lên một tiếng, trong ánh mắt hắn tràn đầy bão tuyết dữ dội với đôi mắt đỏ rực.

Vân Nhược Linh không ngờ Sở Diệp Hàn lại nổi giận đùng đùng, nàng còn nghĩ hắn hận nàng như vậy sẽ chỉ mong nàng bị giết chết thôi.

Không ngờ, người đàn ông này vẫn còn có chút quan tâm đến nàng.

Nhưng câu nói tiếp theo của Sở Diệp Hàn đã hoàn toàn khiến nàng trợn tròn mắt.