“Ngươi có sao không? Cái tên Sở Thiên Minh này, bổn vương chắc chắn sẽ không tha cho hắn.

Ngươi là của bổn vương, chỉ có bổn vương mới được động đến ngươi, hắn dám động đến một đầu ngón tay của ngươi thì bổn vương sẽ cắt hết ba đầu sáu tay của hắn.” Sở Diệp Hàn nhìn chằm chằm người đàn ông đang giãy giụa trong hồ nước đóng băng, cơn thịnh nộ bùng cháy trong ánh mắt như dầu sôi lửa bỏng.
“Khụ khụ…” Vân Nhược Linh ho lên mấy tiếng mới thấy tốt hơn.

Nàng cảm thấy trong phổi có một luồng không khí tươi mới thổi vào, nàng sờ vào cổ thấy đau rát chứng tỏ sức của Tấn Vương rất mạnh.


Nàng giương mắt thấy Sở Diệp Hàn đang ôm nàng vào lòng, nàng lạnh lùng nói: “Thả ta xuống, ta phải tìm cái tên rác rưởi đó để trả thù.”
Rác rưởi, ức hiếp nữ nhân thì có bản lĩnh gì?
Sở Diệp Hàn khuôn mặt ngờ vực nhìn nàng: “Ngươi xuống làm gì? Thù của ngươi, bổn vương sẽ trả giúp ngươi?”
“Không được, ngươi trả rồi thì làm sao ta trút giận đây? Ngươi mau thả ta xuống, nhân lúc thị vệ cứu người vẫn chưa đến, ta vẫn còn kịp trả thù.” Vân Nhược Linh nôn nóng nói.

Thù này đương nhiên phải trả ngay tại chỗ mới hả dạ được.

Nghe thấy lời nói của Vân Nhược Linh tràn đầy năng lượng không giống với người vừa bị bóp cổ, Sở Diệp Hàn mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn bất lực chau mày, đành phải buông nữ nhân ở trong lòng xuống, hắn còn cẩn thận đỡ nàng: “Ngươi có đi được không?”
“Ta đi được, may mà ngươi đến kịp nên ta không bị hắn bóp cổ chết, nếu ngươi đến muộn chút nữa chắc là ta đã mất mạng, đến lúc đó ai cứu thái hậu cho ngươi?” Vân Nhược Linh vừa nói vừa tiến lên phía trước.

Sở Diệp Hàn ngẩn người, nàng nói như vậy là có ý gì?
Trong lúc đang bối rối thì nàng nói: “Vừa nãy ngươi và Tấn vương phi cùng xuất hiện, ta dùng đầu ngón chân cũng đoán được chắc chắn các ngươi lại hẹn hò ở đâu đó.

Chà! Nếu các ngươi hẹn hò mà khiến ta bị Tấn Vương hại chết thì đúng là không ai giúp ngươi cứu thái hậu.”

Cuối cùng, Sở Diệp Hàn cũng hiểu được ý của Vân Nhược Linh.

Thì ra nàng đang trách hắn và Tô Thường Tiếu trò chuyện với nhau nên đã đến muộn.
Nàng trách hắn không đến sớm cứu nàng.

Sau khi hắn và Tô Thường Tiếu trò chuyện xong, nhận ra nàng vẫn chưa quay lại, bọn họ thấy hơi lo lắng nên mới đi tìm.

Kết quả tìm đến đây thì nhìn thấy Tấn Vương đang tức giận bóp cổ nàng.

Hắn nổi giận đùng đùng, toàn thân đầy sát khí bay đến cứu nàng.

Lúc này, Tô Thường Tiếu đã chạy đi gọi thị vệ đến.

Nàng ta không gọi Sở Diệp Hàn cứu Tấn Vương, bởi vì nàng ta biết với tính khí của Sở Diệp Hàn thì hắn ta sẽ không ra tay cứu.


Tấn Vương vốn dĩ biết bơi, nhưng trên lưng đang bị thương vì bị tấm ván đánh, khuôn mặt thì bị Sở Diệp Hàn đánh ngây người.

Nay dựa vào kỹ năng bơi lội, chỉ đạp loạn xạ dưới nước hoàn toàn không có sức bơi lên.

Vân Nhược Linh thấy vậy, nàng chạy đến một cái cây nhặt mấy hòn đá ở dưới rễ cây rồi đi đến bờ hồ ném mạnh lên người Tấn Vương.

Chỉ nghe mấy tiếng “Phịch phịch”, mấy hòn đá ném xuống nước, có hai hòn đá ném trúng người Tấn Vương khiến hắn đau chết đi được.
Vân Nhược Linh vẫn không hả giận, nàng tiếp tục nhặt hòn đá dưới đất ném Tấn Vương, dù sao cũng không a
Nàng là người có thù chắc chắn phải trả.

Nhìn thấy bộ dạng của Vân Nhược Linh, Sở Diệp Hàn thấy buồn cười.
Hắn vốn cảm thông khi thấy nàng bị Tấn Vương bóp cổ, giờ nhìn thấy bộ dạng hùng dũng oai vệ và hiên ngang của nàng thì hắn lại không nhịn được cười.