“Nam nhân hèn hạ, tra nam, ta đã nói nếu ngươi bóp cổ của ta, ta sẽ lập tức đập chết ngươi, để cho ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!” Vân Nhược Linh nói xong, đột nhiên nâng một tảng đá lớn đập lên đầu Tấn vương.

Ngay khi nàng thiếu một chút nữa là đã đánh trúng được Tấn vương, Tấn vương sợ đến mức nhanh chóng tránh ra, hắn ta duỗi tay lau nước đá trên mặt, gương mặt vừa sưng vừa đen.

Khuôn mặt hắn ta đen lại, giận dữ hét về phía Vân Nhược Linh: “Tiện nhân, ngươi lại dám đập bổn vương, ngươi có tin bổn vương giết ngươi hay không?”
“Sở Thiên Minh, bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi còn dám động vào một sợi tóc của Ly Vương phi, bổn vương sẽ lấy mạng của ngươi!” Sở Diệp Hàn lạnh giọng tiến lên, cơ thể cao lớn sừng sững, hiên ngang che ở trước mặt Vân Nhược Linh.

Hắn mặc một bộ bạch y nhẹ nhàng, tuấn tú khí phách, đôi mắt uy phong lẫm liệt trông giống một pho tượng cao kiên cố như núi đá, giống như vị vua trên vạn người, cả người đầy sát khí, bá đạo vô địch khiến cho người khác không dám khinh thường.


Tấn vương thấy Sở Diệp Hàn chắn ở trước mặt Vân Nhược Linh, hắn ta chỉ đành tức giận cắn răng, cánh tay dài của hắn ta vung lên, mạnh mẽ bơi tới bên bờ.

Dựa vào sức lực này của một mình hắn ta, hắn ta có thể miễn cưỡng bò lên hồ.

Thế nhưng khi hắn ta bơi tới bên hồ, hai tay đặt lên trên bờ chuẩn bị nhảy lên thì đột nhiên có một chiếc giày thêu giẫm lên trên tay phải trắng tinh thon dài của hắn ta, vừa nghiến vừa chà mạnh ở trên bàn tay của hắn ta, nghiến đến mức hắn ta hét lên “Á” một tiếng, trong miệng phát ra âm thanh gào thét như giết heo vậy.

Lúc này gương mặt của hắn ta đã sưng thành đầu heo, mặt lợn của hắn ta vặn vẹo một hồi, vừa mở mắt ra thì thấy Vân Nhược Linh xách váy lên, lộ ra đôi giày thêu vừa hung hăng đạp trên hai bàn tay của hắn ta!
Trong miệng nàng còn mắng: “Ta giẫm chết tên nam nhân hèn hạ ngươi, ngươi ức hiếp nữ nhân, ức hiếp nữ nhân thì có bản lĩnh gì? Đúng là một tên không giống người!”
“Tiện nhân! Ngươi dám… Mắng bổn vương?” Hắn ta cắn răng nghiến lợi gầm lên một tiếng.

Rốt cuộc hắn ta cũng không nhịn được nữa, hai tay vừa trượt thì cả người lập tức rơi vào sâu trong hồ.

“Vương gia, thị vệ tới, người được cứu rồi.

” Lúc này Tô Thường Tiếu đã kêu thị vệ tuần tra tới.

Vài tên thị vệ thấy Tấn vương gặp chuyện không may thì nhanh chân chạy tới, vội vàng nhảy vào trong nước, hai ba cái đã vớt hắn ta lên.

Chờ đến khi người được vớt lên thì Tô Thường Tiếu phát hiện khuôn mặt của Tấn vương đã sưng thành một cái đầu heo, đôi tay vốn trắng nõn thon dài của hắn ta đã đầm đìa máu tươi, vết thương chồng chất.


Nàng ta nhất thời khóc “Oa” lên một tiếng.

“Vương gia, người thế nào? Người đâu, mau gọi thái y.

” Tô Thường Tiếu khóc rống lên.

Thấy dáng vẻ nàng ta lo lắng cho Tấn Vương, trong mắt Sở Diệp Hàn hiện lên một tia lạnh lẽo.

Nếu như hắn gặp chuyện không may, nàng ta sẽ lo lắng như vậy sao?
Có lẽ nàng ta sẽ đứng bên cạnh cười, thậm chí còn phối hợp với người khác đạp hắn một cước.

Rất nhanh, bọn thị vệ đã khiêng Tấn vương đến Thái Y viện, Tô Thường Tiếu cũng chạy theo phía sau.

Trước khi đi, nàng ta đột nhiên nổi giận, trừng mắt nhìn Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn: “Ly Vương, Ly Vương phi, rốt cuộc Tấn vương đã làm chuyện thương thiên hại lý gì mà các ngươi phải làm như vậy với hắn ta? Có như thế nào đi nữa thì hắn ta cũng là phu quân của ta, ngày hôm nay các ngươi thật sự hơi quá đáng rồi đó.


Nói xong, nàng ta cắn môi, bi phẫn đi.


Vân Nhược Linh sờ sờ cổ của mình, Tấn vương bóp cổ nàng, Tô Thường Tiếu còn nói như vậy.

Đây quả nhiên là một nữ nhân chẳng biết phân biệt tốt xấu gì cả.

Nàng thấy bóng lưng của họ đã đi xa, nói: “Bây giờ xem ra chúng ta không thể trở về phủ được rồi.

Tấn vương bị thương thành như vậy, hắn ta nhất định sẽ tố cáo chúng ta.


“Sợ cái gì? Yên tâm, Hoàng thượng sẽ không trách chúng ta.

” Trong lòng Sở Diệp Hàn đã có dự tính nói.