“Có ý gì? Chúng ta làm Tấn vương bị thương thành như vậy, sao hắn ta có thể không trách chúng ta?” Vân Nhược Linh nghi ngờ hỏi.

Trên thực tế, bây giờ trong lòng nàng vô cùng căng thẳng, bởi vì thoạt nhìn Tấn vương thê thảm hơn nhiều so với nàng.

Cho dù ai nhìn thấy đều sẽ tin là các nàng ức hiếp Tấn vương chứ không phải Tấn vương ức hiếp nàng.

Đột nhiên Sở Diệp Hàn nhìn về phía cổ của Vân Nhược Linh, phát hiện trên cổ nàng có rất nhiều vết bầm do bị bóp, hắn nói: “Ngươi có loại thuốc nào làm vết thương sâu thêm không?”
Vân Nhược Linh suy nghĩ một chút, trong không gian chữa bệnh của nàng thì có rất nhiều loại thuốc nước có thể ngụy trang vết thương, lại phối hợp với phẩm màu là có thể làm ra một vết thương có cảm giác rất sâu.

Nàng vội vàng gật đầu: “Có, trong bao của ta có chút thuốc nước có thể làm vết thương trên cổ của ta sâu thêm.


Ngài chờ một chút, trước tiên ta hóa trang cổ của ta một chút đã.


Nói xong, nàng chạy vào bên trong nhà tắm.

Sau khi nàng tiến vào thì cầm lấy thuốc đỏ và thuốc tím ở trong không gian chữa bệnh, dựa vào cảm giác bôi một chút lên trên cổ.

Cuối cùng, sau khi nàng tắm xong, nhanh chóng đi ra.

Vừa đi ra thì nàng nhanh chóng nhìn về phía Sở Diệp Hàn: “Ngài xem vết thương này trên cổ của ta, thế nào, có nghiêm trọng không? Nhìn có giả hay không?”
Sở Diệp Hàn nhìn sang cổ của nàng, thấy trên cổ của nàng có một vết bóp vừa tím vừa đỏ, so với ban nãy nhìn nghiêm trọng hơn nhiều, hơn nữa vết thương thật sự quá thật, giống như là thật sự bị người ta bóp chết.

Hắn không khỏi sửng sốt: “Thật sự quá thật, ngươi làm như thế nào?
“Giống y như thật là được, chờ Tô Thường Thiếu và Tấn vương đến diện kiến Hoàng thượng, nhất định sẽ trả đũa.

Đến lúc đó ta sẽ bày vết thương trên cổ ta ra để so thảm với Tấn vương.

” Vân Nhược Linh nói.

Sở Diệp Hàn nhìn nàng, cười như không cười: “Đợi một lát nữa, ngươi dựa theo những gì bổn vương dạy mà nói, Hoàng thượng nhất định sẽ không trách ngươi, ông ta chẳng những không trách ngươi, còn nghiêm khắc trừng phạt Tấn vương.



“Thật sao? Ngươi có cách gì để cho Hoàng thượng không trách ta?” Vân Nhược Linh thật sự rất tò mò.

Các nàng trả thù Tấn vương thành dáng vẻ này, nhìn mặt Tấn vương vừa đỏ vừa sưng như mặt lợn, kết quả rõ ràng thảm hơn gấp mười lần so với nàng.

Hoàng thượng thật sự sẽ không trách nàng sao?
“Ngươi ghé lỗ tai lại đây.

” Sở Diệp Hàn bình tĩnh nhíu mày sao.

Trong Thái Y viện, các thái y làm sạch bụi bẩn trong miệng và mũi của Tấn vương, nhanh chóng thay cho hắn ta một bộ xiêm y sạch sẽ rồi mới bắt đầu giúp hắn ta điều trị vết thương trên mặt.

Bởi vì Tấn vương biết bơi cho nên hắn ta không bị ngạt nước, chẳng qua là mặt của hắn ta bị đánh đến mức sưng lên, da trên đôi tay cũng bị giẫm, chịu nhiều vết thương ngoài da nên cần bôi thuốc.

Lúc này, nhận được tin tức, Hành Nguyên đế đã dẫn người chạy đến.

Lúc đó Hành Nguyên đế và mấy đại thần đang bàn bạc công việc ở Ngự Thư phòng, Trung Dũng Công Tô Minh cũng ở đó.

Các đại thần vừa nghe đến Ly Vương và Tấn vương đánh nhau, hơn nữa, Tấn vương bị Ly Vương đánh rơi vào trong hồ nước, xuất phát từ sự quan tâm nên mọi người cũng theo Hoàng thượng đi tới Thái Y viện.


Đợi đến lúc Hành Nguyên đế vừa đi vào Thái Y viện, Tô Thường Tiếu giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, quỳ về phía ông ta: “Phụ hoàng, rốt cuộc người đã tới rồi.

Vương gia bị đánh rất thảm, xin người làm chủ cho hắn ta.


Nói xong, nàng ta che mặt, khó chịu khóc lên.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Hành Nguyên đế nheo mắt lại, nhìn sang Tấn vương đang nằm trên giường.

Không nhìn không biết, vừa nhìn thì bị dọa cho giật mình.

Tấn vương trên giường, khuôn mặt vốn tuấn tú sạch sẽ, lúc này trên mặt toàn là dấu tay, xanh tím một mảng, một nửa mặt còn sưng thành đầu heo.

Đầu tóc hắn ta rối bời, một bên mắt cũng bị đánh sưng vù, khóe mắt rớm ra một chút máu, nhìn vừa thảm hại vừa đáng thương.