Chỉ nghe một tiếng "Vút" một phát, phu xe đã dừng xe ngựa lại: "Vương gia, xin hỏi có phải ngài muốn mua vật gì đó không?"
"Bổn vương muốn chọn cho Vương phi vài bộ y phục, ngươi ở đây đợi bọn ta." Sở Diệp Hàn nói xong, ngón tay dài mảnh đẹp mắt vén rèm xe lên trước, xuống xe.
Vân Nhược Linh sửng sốt, không ngờ Sở Diệp Hàn lại muốn mua xiêm y cho nàng?
Chẳng lẽ hắn chê nàng ăn mặc quá giản dị, làm mất mặt hắn?
Nàng vội vàng xuống xe theo, chạy đến bên cạnh Sở Diệp Hàn, nói: "Tại sao ngài lại muốn mua xiêm y cho ta?"

Sở Diệp Hàn liếc nhìn Vân Nhược Linh mặc chiếc váy màu trắng bị giặt đến phát cũ này, ghét bỏ nói: "Ngươi ăn mặc giống như một người sa cơ thất thế vậy, ai không biết, còn tưởng rằng Ly Vương phủ rất nghèo, hoặc là Bổn vương ngược đãi ngươi.

Đi thôi, mau vào trong, Bổn vương chọn cho ngươi vài bộ xiêm y, tránh cho sau này ngươi làm mất mặt Bổn vương."
"Không cần đâu, Thu Nhi đã may xiêm y cho ta, chỉ là vẫn chưa may xong mà thôi." Vân Nhược Linh nói.
"Không được, ánh mắt của nàng ta không tốt bằng Bổn vương, Bổn vương nhìn dáng vẻ này của ngươi cũng không phải là người có tầm mắt tốt.

Bổn vương chọn giúp ngươi vài bộ, tránh để sau này khi ngươi cùng với Bổn vương tham dự yến hội gì đó, ngươi sẽ làm mất mặt Bổn vương." Sau khi Sở Diệp Hàn nói xong, hắn dẫn đầu đi vào một cửa hiệu may nổi tiếng nhất ở kinh thành.
Thấy hắn đi vào, Vân Nhược Linh cũng vội vàng đuổi theo.
Hôm nay nam nhân này làm sao vậy?
Lại còn muốn mua xiêm y cho nàng, đúng là giống với đại cô nương ngồi kiệu hoa lần đầu.
Nhưng nếu có người muốn mua xiêm y cho nàng thì nàng cũng sẽ không từ chối.
Bà chủ cửa hiệu may và các tú nương đang may xiêm y thì bỗng nhiên nhìn thấy một nam nhân cao to tuấn mỹ như một thiên thần bước vào.


Toàn thân của nam nhân này đều vô cùng quý giá, cả người tỏa ra khí chất tôn quý bất phàm.
Hắn vừa đi vào thì giống như viên minh châu sáng chói, làm sáng rực cả cửa hiệu may của các nàng ta, chỉ trong nháy mắt đã tăng lên vài cấp bậc.

Nam nhân này vừa nhìn đã biết không quý thì sang, nếu có người biết nhìn thì vừa nhìn phục sức và đai ngọc trên người hắn đã biết được những thứ này đều là chất vải cực phẩm có tiền cũng mua không được.
Dáng vẻ của nam nhân này lại vô cùng tuấn mỹ, nhìn thì thấy từng trái tim của bà chủ nơi này và các cô nương đều đập loạn lên như nai con.
"Vị công tử này, xin hỏi ngài muốn may xiêm y sao?" Vất vả lắm bà chủ mới gặp được một đại soái ca, bà ta vội vàng kích động nghênh đón.
Sở Diệp Hàn thấy nữ nhân này quá nhiệt tình, còn nhìn hắn đến mức chảy cả nước miếng, hắn thản nhiên lùi về sau một bước, nhẹ nhàng nói: "Không phải, bổn...!Ta đến mua xiêm y cho nương tử nhà ta, nương tử ta cũng đến."
Nói xong, hắn xoay người, nhìn về phía Vân Nhược Linh đi vào ở phía sau.
Thấy nàng vừa đi vào, hắn bèn bước một bước, kéo tay nàng, cười dịu dàng với nàng: "Nương tử, nàng xem y phục ở chỗ này đi, thích cái nào thì có thể thử một chút."
Đưa Vân Nhược Linh đến mua y phục, hắn luôn thể hiện việc đối xử tốt với nàng một chút.


Còn phải nói với những đại tỷ này, hắn là nam nhân đã có gia thất, để tránh bị người khác nhìn mãi, không thoải mái.
Bà chủ và các tú nương vừa nhìn thấy Vân Nhược Linh đi vào thì đã biết đây là một đôi trời đất tạo nên.
Các nàng ta vội vàng thu ánh mắt về, không dám có chủ ý với Sở Diệp Hàn nữa.
Không ngờ rằng một công tử anh tuấn này lại có thê tử rồi, tình cảm của đôi vợ chồng son cũng rất tốt, các nàng ta rất biết điều, không liếc trộm hắn nữa.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của Sở Diệp Hàn, cả người Vân Nhược Linh nổi da gà.
Nàng vội vàng rút tay mình ra, lướt nhìn những bộ xiêm y được treo trên tường.
Nàng thấy những bộ xiêm y này đều được đính trên tường bằng những cây kim khác nhau.

Vì để có thể treo những xiêm y này đã khiến trên xiêm y xuất hiện rất nhiều lỗ nhỏ, thấy vậy nàng vô cùng đau lòng.