Nàng liền nói: “Bà chủ, y phục chỗ bà không cần dùng giá y sao?”
“Vị phu nhân này, xin hỏi giá y là gì?” Bà chủ không hiểu gì cả, đầu óc mơ hồ nhìn Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh sửng sốt, hóa ra thời này vẫn chưa có giá y.
Nàng nói: “Giá y là vật có thể dùng để treo y phục lên tường.

Bà có giấy bút không? Nếu có, ta sẽ vẽ cho bà một bản vẽ, bà hãy cầm bản vẽ này đến cho thợ mộc nhìn theo rồi làm là được.

Có giá y rồi, sau này bà không cần phải lấy đinh để treo y phục, vậy sẽ không gây hư hỏng y phục.”

Bà chủ không ngờ rằng tiểu nương tử trước mặt lại hiểu biết nhiều như vậy.
Bà ta vội vàng cười, nói: “Thật ra trước đây ta dùng xà ngang, mặc thẳng tất cả tay áo vào.

Nhưng sau này thấy xà ngang khó dùng, chiếm quá nhiều diện tích, một thanh cũng không xuyên được bao nhiêu y phục.

Mỗi lần ta muốn lấy bộ ở giữa là lại phải lấy hết những bộ ở đằng trước ra, rất phiền phức.

Vì vậy ta đã đóng đinh để treo những bộ y phục này lên tường.

Nhưng dù sao đây cũng đều là hàng mẫu, đợi đến lúc chúng cũ rồi thì có thể quy ra tiền để bán giảm giá cho người khác.

Nhưng nếu tiểu nương tử có cách treo y phục nào tiện lợi hơn thì tất nhiên ta vẫn sẵn lòng học hỏi.

Ta sẽ đi lấy giấy bút, làm phiền tiểu nương tử rồi.”
Sau khi nói xong, bà ta đích thân mang giấy và bút ra đưa cho Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh sửng sốt, hóa ra họ cũng dùng xà ngang.

Nàng còn tưởng rằng họ chỉ biết dùng mỗi đinh.
Nhưng giá y ngày càng tiện dụng, nếu không thì tại sao tất cả mọi người ở thế kỷ 21 đều dùng nó.
Nàng rất hy vọng có thể dạy cho những người xưa này mấy phương pháp nhanh chóng, tiện lợi của thế kỷ 21, để họ có thể được thuận tiện hơn một chút.
Nàng nhấc bút lên, chấm mực rồi vẽ lên giấy Tuyên Thành.
Nhìn thấy nét vẽ điêu luyện của nàng, trong mắt Sở Diệp Hàn lóe lên vẻ kinh ngạc.
Nhìn cách nàng cầm bút, tư thế cầm bút, biểu cảm tự tin, cộng với vật thể đối xứng trái phải nổi lên trên giấy Tuyên Thành, Sở Diệp Hàn lập tức biết rằng nàng biết vẽ.
Hắn đã thành thân với nàng hơn một năm, hắn chưa bao giờ nghe nói rằng nàng có thể vẽ.
Ai ai cũng nói nàng không có tài, không có đức.

Thi từ ca phú cho đến cầm kỳ thư họa, cái gì cũng không biết, nhưng không ngờ nàng lại biết nhiều như vậy.
Là do người ta đồn đãi sai lệch, hay có bí ẩn nào trong đó trong này?
Ngay sau đó, Vân Nhược Linh đã vẽ xong chiếc giá y, nàng đặt bút lông xuống và nói với bà chủ: “Bà chủ, đây là giá y.

Hai phần nghiêng bên trái và bên phải giống như vai người, có thể treo y phục.

Bên dưới là xà ngang dùng để đỡ vai, còn có thể treo thêm các vật khác.


Về phần cái móc ở trên trông giống như tai người, cũng có thể làm bằng gỗ hoặc tre, nứa, dây gai, mây.

Đến lúc đó, chỉ cần treo y phục lên giá y, sau đó treo lỗ tai của giá y vào đinh tán, như vậy y phục sẽ không bị đinh đóng vào làm lủng lỗ.

Hơn nữa, mỗi cái móc treo một bộ đồ, bà có thể treo tất cả y phục lên trên một thanh xà ngang thật dài, như thế, có thể bày trí nhiều bộ y phục cùng một lúc, lại có thể tiện cho bà mỗi khi lấy xuống cho khách xem.”
Khi bà chủ xem xét bức vẽ, lập tức kích động mà che miệng lại, dùng ánh mắt tràn đầy kính phục nhìn Vân Nhược Linh: “Cảm ơn tiểu nương tử, ngươi vẽ chiếc giá y này thật sự rất khéo.

Tới tận bây giờ, ta chưa từng thấy, ta sẽ đi kêu thợ mộc làm thử vài mẫu, nếu tốt thì ta sẽ bảo thợ mộc làm theo lô.”
“Không có gì, ta đi chọn y phục trước đã.” Vân Nhược Linh cười.
May mắn thay, bà chủ rất thích thiết kế của nàng, nếu không nàng sẽ cảm thấy hơi xấu hổ.
“Được, tiểu nương tử, chỉ cần ngươi thích là có thể thử thoải mái, lát nữa, lúc tính tiền, ta sẽ giảm cho ngươi sáu phần.” Bà chủ chân thành nói.