Tiệm của bà ta là một tiệm y phục nổi tiếng ở kinh thành, bình thường xưa nay chưa bao giờ giảm giá.
Tiểu nương tử này đã vẽ cho bà ta một bản phác thảo giá y tốt như vậy.

Sau này, cuộc sống của bà ta sẽ thuận tiện hơn.

Bà ta giảm cho nàng sáu phần giá, tất nhiên là vì muốn cảm ơn nàng.
Vân Nhược Linh sửng sốt, nàng không ngờ mình chỉ tiện tay vẽ phác thảo mà lại có thể được giảm sáu phần giá.

Nếu đã như vậy, nàng mà còn từ chối thì quả là thiếu tôn trọng.
Khi nàng đang chọn y phục, Sở Diệp Hàn bảo nàng hãy chọn những thứ nàng thích, hoàn toàn quên mất những gì hắn nói trước khi bước vào.
Vừa rồi hắn còn xem thường ánh mắt của Vân Nhược Linh, chê nàng không chọn, kết quả nàng vừa tiến tới, hắn vẫn rất lịch thiệp mà nghe theo ý nàng.
Nàng thích y phục kiểu nào thì bảo nàng cứ chọn y phục kiểu ấy.
Dù sao y phục là do nàng mặc, chỉ cần nàng thích là được, không cần phải mặt theo ánh mắt của người khác.
May mắn là dáng người của Vân Nhược Linh rất đẹp, vừa cao vừa thon gầy, mặc gì cũng hợp nên việc chọn trang phục không khó.
Chẳng mấy chốc, Vân Nhược Linh đã chọn ra bốn, năm bộ y phục, nàng ôm chúng tới chỗ bà chủ, chuẩn bị bảo Sở Diệp Hàn đến thanh toán.
Bà chủ thấy nàng chọn nhiều như vậy thì biết ngay nàng là khách hàng giàu có, miệng cười đến độ không khép lại được.
Cho dù là giảm sáu phần giá nhưng bà ta cũng lãi rất nhiều.
Tiểu nương tử này chọn càng nhiều thì bà ta càng kiếm được nhiều, lãi nhỏ nhưng lượng tiêu thụ mạnh thì cũng rất tốt, cho nên bà ta cũng không hề không vui.
Lúc này, Sở Diệp Hàn nhìn chằm chằm vào đống y phục trong tay nàng, nói: “Ngươi chọn xong rồi?”
Vân Nhược Linh hơi ngượng ngùng, gật đầu: “Xong rồi, ta nghĩ ta đã chọn rất nhiều.

Tất cả y phục của bà chủ đều đẹp, bộ nào ta cũng thích.


Ngươi có chê ta chọn nhiều quá không?”
Thôi tiêu, người bình thường mua y phục đều chỉ chọn nhiều nhất là một hoặc hai bộ.
Nàng chọn năm bộ y phục cùng một lúc, Sở Diệp Hàn chắc chắn sẽ nghĩ nàng phá của.
Dù sao gì, lúc trước, nàng tạo dựng tính cách mộc mạc, gian khổ, không thích ăn diện, phấn son.
Nhưng giờ nàng lại phát hiện mấy bộ y phục này thật sự rất đẹp.

Nàng là một nữ nhân, lại còn có phu quân trả tiền cho, chọn nhiều y phục đẹp một chút chắc là cũng không quá đáng.
Không biết Sở Diệp Hàn có tức giận không khi nàng “hám giàu” như thế này.
Dù sao thì y phục trong tiệm này cũng không hề rẻ.
Ai ngờ rằng Sở Diệp Hàn đột nhiên chỉ vào mấy bộ y phục mà Vân Nhược Linh vừa thử, nói với bà chủ: “Gói tất cả những bộ y phục mà nàng ấy vừa mới thử lại, chúng tôi mua hết.”
Bà chủ giật mình, ở đó có hơn chục bộ y phục.
Vị công tử này thật sự muốn mua hết?
“Công tử, ngài muốn mua hết tất cả sao?” Bà chủ nói, vị công tử này đúng là chiều chuộng thê tử mà, mua cho thê tử nhiều y phục đến như vậy, khiến bọn họ thật sự rất ghen tị.
Y phục của họ cũng không hề rẻ, một bộ gấp mười, hai mươi lần y phục bình thường.
Sở Diệp Hàn gật đầu: “Ừ, không cần giảm sáu phần giá đâu, giảm hai phần thôi.”
Thương nhân làm ăn cũng không dễ dàng, hắn cũng không thích chiếm tiện nghi của người khác.

Giảm hai phần giá là một mức chiết khấu không tệ.

Bà chủ có thể kiếm được nhiều tiền hơn, bức phác thảo mà Vân Nhược Linh vẽ cũng đạt được giá trị xứng đáng.
Bà chủ nghe vậy, lập tức mừng rỡ nói: “Công tử, ngài quả là người tốt.

Ngài lại còn chiều thê tử như vậy, tính tình hào phóng, nương tử của ngài thật đúng là hạnh phúc khi được gả cho ngài.”
Lời nói của bà ta chứa một sự hâm mộ sâu sắc, công tử trẻ tuổi, tuấn mỹ này thực sự rất khác biệt.
Không giống như lão già nhà bà ta, keo kiệt, nhàm chán lại còn nhỏ mọn.
Vân Nhược Linh cứ nghĩ rằng Sở Diệp Hàn sẽ chê nàng là một kẻ hoang phí, nhưng nàng không ngờ rằng hắn còn hoang phí hơn nàng.
Sao nàng có thể mặc hết nhiều y phục như thế được.
Nàng nhanh chóng nói: “Ta không muốn những cái đó, ta chỉ muốn những cái này, ta không thích những bộ y phục đó, ngươi cũng đừng lãng phí tiền.”