"Tỷ ấy sẽ không cố ý nhằm vào Công chúa chứ? Theo lý mà nói, ty ấy không phải là người thiếu bạc, cho dù tỷ ấy có cần thì Vương gia cũng sẽ cho tỷ ấy.

Nếu tỷ ấy thà đổi lấy một ít bạc này cũng không nguyện ý đổi lại tự do vì Công chúa.

Cuối cùng là tỷ ấy là không để Công chúa vào mắt, hay là lo sợ Công chúa sẽ ở Vương phủ trong một thời gian dài? Hình như tỷ ấy không hoan nghênh tỷ lắm nhỉ?" Nam Cung Nguyệt chịu khó tìm cơ hội khích bác.
Trưởng Công chúa nghe đến đây thì tức đến nỗi sắp nổ phổi rồi.
Nàng ta lạnh lùng lên tiếng: "Đây là phủ đệ của đệ đệ ta, trưởng tỷ như mẹ, ta đến đó là có lý do chính đáng, nàng ta dựa vào cái gì mà không hoan nghênh ta? Nguyệt Nhi, đổi lại là muội, muội sẽ làm thế nào?"

Nam Cung Nguyệt vội vàng tỏ lòng thành với Trưởng Công chúa: "Nếu là ta, tất nhiên ta sẽ cầu xin với Hoàng thượng để đổi lấy sự tự do cho Công chúa, tự do mới là thứ quan trọng nhất.

Công chúa đã sống trong Hoàng cung bao nhiêu năm nay, chắc hẳn chưa từng tự do ra ngoài cung, đương nhiên là ta hy vọng rằng Công chúa có thể luôn ở trong Ly Vương phủ để sống cùng với chúng ta."
"Vẫn là muội tốt, không giống vài người, tâm tư quá xấu xa." Trưởng Công chúa vỗ vai Nam Chung Nguyệt.
Lúc này, Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn cũng đi vào.
Trưởng Công chúa và Nam Cung Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn thì nhìn thấy Vân Nhược Linh đã thay một bộ y phục khác.
Tục ngữ nói, người đẹp vì lụa, Phật dựa kim trang, dáng người dù có đẹp đến đâu nhưng nếu không được ăn mặc thật tốt thì cũng không thể trở nên sang trọng được.
Bây giờ Vân Nhược Linh rất khác với trước đây.
Trên người nàng là vật liệu may thượng hạng loé sáng lên đường vân hoa văn, cùng với những đồ trang sức lộng lẫy trên đầu làm nổi bật lên khí chất cao quý đoan trang của nàng, thật giống một Vương phi duyên dáng sang trọng.
Một bộ trang phục này chắc hẳn phải tốn không ít tiền đúng không?
Trong nháy mắt, khi nàng vừa đi vào đã áp chế sự xinh đẹp của Nam Cung Nguyệt và Trưởng Công chúa.
Vân Nhược Linh mới đi theo Sở Diệp Hàn bước vào cửa chính thì nhìn thấy Trưởng Công chúa và Nam Cung Nguyệt đang đứng ở nơi đó với gương mặt lạnh lùng.
Nam Cung Nguyệt tiến lên đón ngay lập tức: "Vương gia, nghe nói chàng và tỷ tỷ đi ra phố mua xiêm y.


Bộ xiêm y này của tỷ tỷ quả là đẹp đẽ, giống như biến thành một người khác vậy."
Trưởng Công chúa ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: "Diệp Hàn, nghe nói đệ và nàng ta đi ra phố mua xiêm y, vừa mua đã mất tốn năm, sáu chục ngàn lượng bạc.

Số bạc này là do nàng ta dùng điều kiện cầu xin Hoàng thượng sao?"
Nếu là như vậy thì Vân Nhược Linh chính là kẻ thù thứ hai của nàng ta xếp sau cả nhà Hành Nguyên đế rồi.
Sở Diệp Hàn hơi lên ngước mắt: "Vì sao Hoàng tỷ lại hỏi như vậy?"
"Nếu đệ đã hỏi thì ta cũng nói thật với đệ.

Tối hôm qua ta đến Phi Nguyệt Các để cầu xin Vân Nhược Linh, muốn nàng ta lấy sự tự do của ta làm điều kiện trao đổi với Hoàng thượng, hy vọng Hoàng thượng cho phép ta ở Ly Vương phủ thêm ít ngày.

Thật sự là ta không muốn lại quay về trong lồng giam đó nữa, ai ngờ được là nàng ta lại vô tình từ chối ta.

Không ngờ đến hôm nay, hai người vừa ra phố thì đã mua cho nàng ta nhiều trang phục đến vậy, với một số bạc lớn như thế thì ta nghĩ đây là do nàng ta dùng điều kiện cầu xin Hoàng thượng.


Nói như vậy thì trong lòng nàng ta, một trưởng tỷ như ta cũng không hề quan trọng bằng một chút bạc.

Một nữ nhân như vậy, sao đệ còn đối xử tốt với nàng ta để làm gì?" Trưởng Công chúa uất ức nói.
Nam Cung Nguyệt cũng ở bên cạnh châm dầu vào lửa: "Đúng vậy, Vương gia, nếu như tỷ tỷ thích xiêm y mới, trang sức mới thì ở chỗ ta còn một ít của hồi môn, có thể lấy mua thêm cho tỷ ấy.

Một cơ hội tốt như việc có thể ra điều kiện với Hoàng thượng thì chỉ có thể gặp mà không thể cầu, chỉ sợ là trăm năm khó gặp.

Tỷ tỷ đã có cơ hội tốt như vậy thì nên nắm bắt cơ hội, cầu xin sự tự do thay Hoàng tỷ tranh mới phải.

Sao tỷ ấy có thể đổi thành bạc chứ, thật sự là quá lãng phí cơ hội lần này."
Lần này thì xem như Sở Diệp Hàn hiểu rõ ý tứ của Trưởng Công chúa và Nam Cung Nguyệt rồi.