Ánh mắt sắc bén của hắn quét về phía các nàng ta, trên người là khí chất vương giả không tức giận mà vẫn uy nghiêm: "Ai nói tiền mua xiêm y cho Vương phi là do cầu xin Hoàng thượng?"
Nam Cung Nguyệt sửng sốt: "Chẳng lẽ không phải sao? Hơn mấy chục ngàn lượng, nếu như không phải, vậy thì là của ai?"
"Trên người Bổn vương không có bạc sao?" Sở Diệp Hàn có chút không hài lòng nhìn Nam Cung Nguyệt.
Hắn cảm thấy, một Nam Cung Nguyệt luôn ngoan ngoãn như một chú thỏ trắng bé nhỏ trong thời gian qua mà hôm nay đã trở nên không biết phải trái.
Nam Cung Nguyệt nghe thấy câu trả lời này thì trái tim như muốn tan nát rồi, nàng ta nhìn Sở Diệp Hàn với vẻ không dám tin, trong nháy mắt nước mắt đã trào ra: "Vương gia, ý của chàng là những xiêm y và trang sức này đều là chàng mua cho tỷ ấy?"
Cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng tự mình mua xiêm y cho nàng.

Rõ ràng hắn nói người hắn yêu là nàng ta, không yêu Vân Nhược Linh, việc làm của hắn ngày hôm nay có phải là nuốt lời rồi không?
Sở Diệp Hàn nói: "Phải, nàng ta là Vương phi, trên người ngay cả xiêm y tử tế cũng không có, tiến cung với Bổn vương mà lại ăn mặc bủn xỉn như vậy khiến Bổn vương vô cùng mất mặt.

Vậy nên Bổn vương mua những thứ này cho nàng ta."
Nói đến đây, hắn lạnh lùng nhìn Vân Nhược Linh: "Nhớ cho kỹ, sau này mỗi lần ra khỏi cửa hành sự thì mỗi một lời nói hay hành động của ngươi đều đại diện cho Ly Vương phủ.

Ngươi tôn quý thì Vương phủ tôn quý, ngươi nghèo nàn thì Vương phủ cũng bị người khác xem thường.

Để tránh xuất hiện loại tình huống này nữa, sau này mỗi lần ra khỏi cửa ngươi không được ăn mặc bủn xỉn quá."
Vân Nhược Linh lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Diệp Hàn một cái.
Uổng công nàng còn cho rằng hắn mua xiêm y cho nàng là bởi vì có lương tâm, quan tâm đến nàng.
Quả nhiên kết quả là chê nàng ăn mặc quá nghèo nàn.
Nàng trả lời một cách thản nhiên: "Đã biết rồi."

Không thèm phí lời với hắn.
Lúc này, Nam Cung Nguyệt đang đố kỵ đến mức phát điên, mới bình tĩnh một chút.
Thì ra Vương gia mua y phục cho Vân Nhược Linh hoàn toàn không phải là do cưng chiều nàng mà là chê nàng ăn mặc bủn xỉn.
Nếu là nguyên nhân này thì nàng yên tâm rồi.
Chỉ là, Vương gia ra tay cũng hào phóng quá rồi, vừa ra tay đã nhiều bạc như vậy, nàng ta vẫn cảm thấy đố kị muốn chết.
Trưởng Công chúa cũng rất đố kị với Vân Nhược Linh, nàng ta và đệ đệ sống nương tựa vào nhau suốt nhiều năm như vậy, tình cảm rất tốt nhưng đệ đệ cũng chưa từng xin và ta đi dạo phố, càng chưa từng tự mình đưa nàng ta đi mua xiêm y.

Nếu nói nàng ta không đố kỵ là không thể nào.
Cho dù trước đây đệ đệ thường phái người mua rất nhiều xiêm y và trang sức đắt tiền tặng cho nàng, nhưng đó là hắn phái người đi, không phải là tự hắn đưa nàng đi mua, đây là cảm giác không giống nhau.
Nhưng bây giờ nàng tò mò nhất rốt cuộc Vân Nhược Linh đã đưa ra điều kiện gì với Hoàng thượng.
Nàng nói: "Thì ra tỷ ấy không đòi bạc của Hoàng thượng sao? Vậy tỷ ấy đã đưa ra điều kiện gì với Hoàng thượng?"
Sở Diệp Hàn nói: "Hoàng thượng để nàng ấy đưa ra điều kiện vàng bạc châu báu, chỉ cần nàng ấy muốn, núi vàng núi bạc Hoàng thượng cũng cho được, nhưng nàng ấy không cần, Nàng ấy nói với Hoàng thượng, mong muốn dùng điều kiện của nàng ấy để đổi sự tự do cho tỷ, đổi cho tỷ vẫn ở tại Ly Vương phủ, không cần lại vào cung ở nữa.


Thế nhưng Hoàng thượng không đồng ý để tỷ ở bên ngoài cung suốt, chỉ đồng ý để tỷ ở đến sang năm, nói tỷ qua năm mới rồi nhất định phải hồi cung.

Nàng ấy lại cầu tình cho tỷ, nói có thể để tỷ ở đến mười lăm tháng giêng, đợi tỷ đón tết nguyên tiêu ở Ly Vương phủ mới hồi cung, lần này, Hoàng thượng vì nàng ấy đã cầu xin Thái hậu, đã phê chuẩn!"
"Thật sao?" Trưởng Công chúa không dám tin nhìn Sở Diệp Hàn.
Thật sự là Vân Nhược Linh đã dùng điều kiện để đổi sự tự do cho nàng ta sao?
Chẳng phải nàng ấy không đồng ý là sao?
Sao lại đồng ý rồi?
Sở Diệp Hàn nhướng lông mày: "Ta sẽ gạt tỷ sao? Hoàng tỷ, tạm thời tỷ cứ yên tâm ở lại Ly Vương phủ, qua Tết Nguyên Tiêu rồi hãy nói.

Lần này nếu không phải nhờ Vương phi thay tỷ cầu tình, nhất định Hoàng thượng sẽ không châm chước lâu như vậy."