Bụi mù tan đi, tên thủ lĩnh và quân lính của hắn phát hiện kẻ cần bắt đã trốn thoát từ lâu. Hắn phẫn nộ gầm gừ:

“Tất cả các ngươi nhanh chóng chia thành năm đội đuổi theo cho ta. Đội nào phát hiện tung tích của hắn thì lập tức phóng pháo hiệu.”

Nói xong, hắn quay người phóng về Vương phủ. Hắn cần phải bẩm báo sự việc cho Nam Tuấn Vương, hắn cần tăng cường thêm nhân thủ. Hắn cần phải nhờ họa sĩ vẽ ra càng nhiều bức họa của tên nô lệ này để phát đi truy nã, lùng bắt trên toàn Thiên triều. Hắn sẽ không để tên nô lệ này sống an nhàn, sung sướng.



Qua hai tháng trèo đèo, lội suối và trốn tránh các cuộc vây bắt của Nam Tuấn Vương, Từ Phong cũng đến thành Dung Hoa.

Quần áo đều đã rách rưới, cộng thêm hắn luôn cầm theo một cái hũ, vì thế nhiều người nhìn hắn đều liên tưởng đến một tên ăn xin say xỉn suốt ngày. Tuy hắn không ngồi một chỗ ăn xin mà bước đi khắp chốn, vậy nhưng cũng không làm những người hảo tâm “cụt hứng”, họ đều tới vứt tiền trước mặt hắn, cũng có vài người rất phóng khoáng đến đưa tiền vào tận tay cho hắn. Điều này khiến hắn cười khổ không ngớt.

Hắn lang thang hỏi thăm về làng Kích Bá, nhưng đa phần mọi người được hỏi đều lắc đầu. Hắn có chút nhụt chí. Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ, hắn tiếp tục hỏi thăm.

Cho đến hôm nay, hắn gặp một cụ già gần tám mươi tuổi thì hắn mới nhận được đáp án. Mà đáp án lại làm cho hắn giật mình và phẫn nộ.

“Ngươi hỏi làng Kích Bá? Cái tên này đã rất ít người biết đến. Nếu ta nhớ không nhầm thì hơn ba mươi năm trước làng Kích Bá đã bị thiêu cháy. Thành chủ Dung Hoa có điều động quân lính tới đó điều tra. Sau đó họ kết luận cả dân làng Kích Bá đều bị cường đạo sát hại, và chúng còn tàn nhẫn đến độ châm lửa thiêu rụi cả làng. Sự việc đó ầm ĩ rất lâu, nhưng dần dần cũng bị lãng quên. Khoảng vài tháng sau, có rất nhiều người đến đó xây dựng một ngôi làng mới, và họ đặt tên ngôi là mới này là Phù Du, ý chỉ ngôi làng mới được xây dựng trên ngôi làng cũ sớm nở tối tàn.”

“Cụ ơi, vậy cụ cho cháu hỏi từ đây muốn đi đến làng Phù Du thì phải đi như thế nào ạ?” – Từ Phong cung kính.

“Ừ. Để ta nhớ xem. Rồi. Đầu tiên ngươi ra khỏi cửa Nam thành Dung hoa, sau đó đi chếch theo hướng Đông Nam khoảng 12 dặm thì sẽ đến làng Dung Hoa.” – Cụ già đáp.

“Vâng, cháu cả ơn cụ.” – Từ Phong cúi chào.



Hôm sau, hắn đã đến nơi cần đến. Hắn không vào làng mà lặng lẽ leo lên đỉnh ngọn đồi bên cạnh làng Phù Du.

Ở đây, hắn có thể nhìn thấy toàn cảnh ngôi làng bên dưới. Hắn thở dài đầy não ruột.

Đợi đến khi xế chiều, hắn bắt đầu đào một cái hố và dùng kiếm gọt lấy một mảnh gỗ hình chữ nhật.

Tay cầm kiếm khắc vào mảnh gỗ ấy một dòng chữ: “Vô danh – Con trai Phục Siêu làng Kích Bá. Từ Phong thụ ân lập mộ.”

Hắn cầm thanh gỗ bước tới, dùng tay còn lại cầm hũ đựng tro cốt của vị lão nhân ấy. Nhẹ nhàng đặt hũ tro cốt xuống hố, hắn lấp đất lại và cắm thanh gỗ lên trước mộ.

Hắn quỳ xuống, bái tạ 3 lạy.

“Lão tiên sinh, Từ Phong thân thụ đại ơn của ngài nhưng cũng không có cơ hội báo đáp. Việc ngài nhờ, sau khi Từ Phong đến đây thì mới biết được việc đó không còn cách nào để hoàn thành, Từ Phong cũng đành lực bất tòng tâm.”

Hắn thở dài một hơi. Sau khi cảm thấy dễ chịu hơn, hắn lại nói tiếp:

“Lão tiên sinh. Ngài để lại di ngôn khuyên ta đừng bên đi báo thù cho ngài, khuyên ta không nên đi chịu chết vì ngài. Ta làm không được. Nhất là về sau ta biết được bọn chúng sau khi bắt các ngài đi thì đã giết hại cả làng Kích Bá, còn đốt trụi nữa. Khi đã biết việc ấy, ta có thể nào ngoảnh mặt làm ngơ? Ta không chỉ báo thù cho ngài, ta còn muốn báo thù cho họ, thậm chí ta còn muốn báo thù cho vô số người đã chết dưới tay chúng. Cho dù thế nào, ta nhất định sẽ đi báo thù. Nhưng ngài yên tâm, ta sẽ không ngu xuẩn đi chịu chết.”

Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, rồi ngẩng mặt nhìn về trời cao, cất giọng trịnh trọng mà mạnh mẽ:

“Từ Phong xin thề: Ta nhất định sẽ san bằng Vương phủ Nam Tuấn Vương, ta nhất định phải bắt bọn người man rợ ấy trả nợ máu. Nếu trời cao dám ngăn trở ta báo thù, ta nhất định sẽ đạp đổ trời cao.”

Sau nó hắn cúi đầu nỉ non:

“Ngài biết không lão tiên sinh? Trên cuộc đời chìm nổi, ta nhận ơn của ngài nhưng không thể trả, điều đó khiến lòng ta đau đớn khôn cùng. Nội tâm của ta có thể nào an bình?”

“Ta từng rất ngu muội, ta từng rất chán nản, ta từng bỏ cuộc. Nhưng một người tốt như ngài đã mang lại một cuộc đời mới cho ta. Như ngài đã nói, người sống thì phải sống luôn phần người đã mất. Vì thế, ta đã suy nghĩ kĩ rồi.”

“Lão tiên sinh, ngài là một người tốt. Trong thiên hạ cũng sẽ không thiếu những người như ngài. Vậy nên, Từ Phong ta nhất định sẽ tạo ra một nơi mà ở đó mọi người đều vui vẻ cất tiếng ca, đều hăng say cười nói, đều hạnh phúc say giấc nồng. Và ta nhất định sẽ thủ hộ nơi đó. Đó cũng hẳn là điều ngài mong muốn ở ta phải không?”

Hắn vừa dứt lời, năm dặm bầu trời trên đầu hắn bỗng nhiên trở thành một vùng lộng lẫy ánh sáng trắng thần thánh. Đạo ánh sáng tươi đẹp ấy phảng phất như có linh hồn, nó không ngừng nhấp nháy. Đôi lúc lại có một vài vệt màu vàng kim bay lượn ở bên trong. Khung cảnh mỹ lệ và đẹp đẽ.





Phía tây đại lục, tại một ngọn núi heo hút vô danh của Đại Vũ Thiên triều. Một người thanh niên tóc đỏ khoảng hai mươi, hai hai tuổi đang quỳ gối trước một ngôi mộ vừa đắp.

Dòng nước mắt chảy dày trên khuôn mặt, dòng nước mắt như vô tận, nó chảy dài không dứt.

Người thanh niên thê lương khóc rống. Hắn liên tục dập đầu xuống đất. Hắn không ngừng dùng tay đấm mạnh lên nền đất lạnh lẽo.

Hắn không hề quan tâm đến những dòng máu đỏ thẫm chảy dài từ trán và đôi bàn tay. Hắn chỉ mãi khóc rống.

Một lúc, hắn lại lao tới ôm thanh gỗ của ngôi mộ mà khóc rống, mà gào thét.

“Tiểu Vũ, vì cái gì nàng bất chấp tất cả mà theo ta chứ? Vì cái gì mà từ bỏ đi thân phận quận chúa mà đuổi theo ta chứ? Nếu nàng không làm như vậy thì giờ đây nàng đâu có cách xa nhân thế.”

“Tiểu Vũ, tại sao nàng lại ngốc như vậy? Tại sao nàng lại lao tới đỡ tên cho ta?”

“Tiểu Vũ, sao nàng lại bỏ ta mà đi chứ? Không phải nàng muốn trở thành vợ của ta sao? Không phải nàng muốn trở thành vợ của vị tướng hùng mạnh nhất trên cõi đời này sao?”

“Tiểu Vũ, sao nàng phải khổ như thế? Vì một người như ta có đáng hay không?”

“Tiểu Vũ, nàng bảo ta làm sao có thể quên được nàng? Nàng bảo ta làm sao có dũng khí mà sống tiếp?”

“Tiểu Vũ, cả cõi đời này ta không cần gì nữa, ta chỉ cần nàng trở về bên cạnh mà thôi.”

Cho đến ngày hôm sau, hắn đã không còn khóc nữa, hắn trìu mến nhìn ngôi mộ và kiên định nói ra:

“Tiểu Vũ, ta nhất định sẽ trở thành vị tướng mạnh nhất trên cõi đời này, và nàng nhất định sẽ là người vợ duy nhất của ta. Bất cứ kẻ nào, bất cứ thứ gì dám can đảm chắn ngang con đường ta đi, ta nhất định sẽ quét sạch. Cùng thiên hạ là địch thì có sao? Nếu thiên hạ dám đối đầu với ta, ta nhất định khiến cả thiên hạ này chìm trong biển máu. Không ai có thể ngăn cản ta, không ai có thể!”

Lúc này, như hưởng ứng lại lời nói của hắn. Bầu trời ở đó nhuộm đỏ một màu máu tươi, thỉnh thoảng lại có những tiếng gào thét chói tai.

Hắn lạnh lẽo nhìn khung cảnh này và thét lên:

“Cút cho ta. Nếu trời xanh dám ngăn trở ta, ta không ngại thí thiên.”





Trần Nghĩa nhẹ nhàng đặt một chén cơm gà, vài trái táo xanh xuống bên cạnh một ngôi mộ đã che đầy cỏ dại. Sau đó hắn châm lửa đốt nhang và vàng mã.

Vắng vẻ và cô đơn, hắn lẳng lặng mở lời:

“Sư phụ, đồ nhi đã mang đến hai món mà ngài thích. Ngài hãy dùng đi.”

“Sư phụ, đồ nhi đã báo thù cho ngài. Đồ nhi đã dùng những gì sư phụ dạy để giết Tứ Tinh chân nhân. Ngài đã có thể yên nghỉ.”

Nói dứt lời, hắn quỳ xuống bái lạy.

Lạy xong, hắn đợi đến khi nhang gần tắt thì rống lên:

“Sư phụ, ngài yên tâm. Đồ nhi nhất định sẽ mang tất cả sở học của ngài phát dương quang đại. Đồ nhi sẽ để cả thiên hạ này phải phủ phục dưới chân của đồ nhi, đồ nhi sẽ để cho cả thiên hạ run rẩy sợ hãi mỗi khi nhắc đến tên ngài.”

“Sư phụ, ngài yên tâm. Cho dù phải trả bất cứ giá nào, cho dù phải sử dụng tất cả những thủ đoạn tồi tệ nhất, đồ nhi nhất định sẽ làm được lời hứa của mình.”

“Sư phụ, ngài hãy yên nghỉ. Ở đó, ngài hãy quan sát đồ nhi thật kĩ. Sư phụ…”

“Sư phụ, đồ nhi thật sự rất nhớ ngài…”

Nói hết câu cuối, hắn không nhịn được thất thanh cất tiếng khóc.

Hắn không hay biết trên đỉnh đầu hắn phong vân biến đổi. Ở đó bầu trời bỗng dưng trở nên đen kịt như một cái hắc động không đáy âm u đầy tà ma.





“Tỉ tỉ, ngươi thật đẹp. Ta dám chắc trong thiên hạ này không có ai xinh đẹp bằng tỉ, cũng không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sắc đẹp của tỉ.” – Trong một tòa gác tía lầu son, một cô gái xinh đẹp ăn vận thanh y mỉm cười nói.

“Thanh muội, muội không cần phải trêu chọc tỉ. Dù có đẹp đến bao nhiêu, tỉ và muội cũng không thể làm chủ vận mệnh của mình.” – Cô gái được người trước nhắc đến chua chát nói.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện, hắn âm trầm nói:

“Ngươi đang trách sư phụ sao?”

Vừa nghe tiếng nói này, không cần nghĩ ngợi, cả hai cô gái đều quỳ một chân xuống, cung kính hành lễ:

“Bái kiến sư phụ.”

“Bái kiến sư phụ.”

“Ngươi đang trách ta sao?” – Người sư phụ lại hỏi.

“Đồ nhi không dám.” – Cô gái ấy đáp lại.

“Ngươi thật sự không dám?”

“Đồ nhi chỉ trách mình bạc mệnh mà thôi.” – Cô gái than nhẹ.

Người sư phụ cũng không nhắc lại vấn đề này, hắn thận trọng nói:

“Loạn thế sắp đến, cũng đến lúc các ngươi xuất thế rồi. Hãy nhanh chóng chuẩn bị.”

Để lại câu nói đó, thân ảnh của hắn đột ngột biến mất.

Người con gái mặc tử y nhìn về cuối chân trời, than nhẹ:

“Loạn thế đến, nhân gian lại chìm trong biển máu. Người người đau khổ, nhà nhà li tan. Là phận nữ nhi, ta có thể làm gì?”

Nàng vừa dứt lời, tại phía cuối chân trời xuất hiện vô số tử sắc lóng lánh. Từng tia, từng tia tử sắc chiếu rọi đại địa.





Ngày hôm đó, bốn phương tám hướng xuất hiện dị tượng kinh thiên. Mọi người đều nhìn thấy ít nhiều dị tượng.

Không ít người quỳ xuống thành kính, cũng không ít kẻ cuồng đạo hô to: “Biến thiên rồi”.

Mãi đến sau này, ngày hôm đó được xem là ngày khởi đầu của loạn thế.