Giữa đêm tối tĩnh lặng, trong một hang động ẩm ướt, Từ Phong dần tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, tuy đầu vẫn có đau đớn, nhưng hắn có thể cảm nhận được cơ thể tràn đầy sức sống của mình.

Hít một hơi, hắn bắt đầu lồm cồm đứng dậy. Nhăn mặt quan sát xung quanh, hắn la lớn:

“Lão nhân, lão có ở đó không?”

Không có ai trả lời hắn. Không gian lại rơi vào tĩnh lặng. Hắn cảm thấy có điều chẳng lành. Nhìn xuống cây đuốc bên cạnh chân phải, hắn nhặt lên. Rồi với tay nhặt hai hòn đá, bắt đầu ma sát chúng với nhau để tạo lửa.

“Xoẹt… Xoẹt…”

Vài tia lửa bay vào đầu cây đuốc, cây đuốc bừng cháy. Hắn đưa đuốc về phía trước, nhờ ánh sáng từ cây đuốc, hắn quan sát mọi thứ phía trước.

“Có chữ?” – Hắn không xác định.

Vận chuyển nội lực lan ra toàn cơ thể, hắn dẫn khí về hai chân, bay thẳng tới nơi đó.

“Tõm… Tõm… Tõm…”

Từng bước chân của hắn chạm nhẹ lên bờ mặt nước, mượn lực đó để lướt tới. Nếu có người ở đây lúc này, sẽ không khó nhận ra đây là môn khinh công khá phổ biến: “Kim Phong Thiên Lý Thảo Thượng Phi”.

“Chàng trai trẻ, ta biết khi ngươi tỉnh lại, ngươi nhất định sẽ đọc được những điều cuối cùng ta lưu lại ở đây. Khi ngươi tỉnh lại, thì hãy lập tức trốn khỏi nơi đây, đừng trì hoãn. Đừng nghĩ đến việc cứu ta, vì có thể lúc ngươi đọc được những dòng chữ này ta đã chết từ lâu. Ngươi không cần phải áy náy hay hối hận vì đây là quyết định của ta. Nếu thật sự muốn báo đáp ân tình này, ta chỉ xin ngươi tìm về làng Kích Bá, thành Dung Hoa, hỏi thăm gia đình của Phục Siêu ba mươi năm trước, ta nhờ ngươi chăm sóc cho những người thân còn lại của ta. Như vậy là ta đã yên tâm. Ngươi không cần nghĩ đến việc báo thù cho ta, đó chỉ là đi chịu chết vô ích. Hãy nhớ rằng người còn sống là người phải sống thay cho cả người đã khuất. Điều cuối cùng, ngươi còn rất trẻ, con đường phải đi rất dài, hãy sống cho xứng đáng hai chữ nam nhi, đừng mãi chỉ biết thở dài.”

Vừa nhìn hàng chữ xiêu vẹo trên vách tường, tâm thần hắn bị chấn động mạnh. Nhanh như cắt, hắn phi thân theo con đường cũ trở lại cửa động, trở về trại giam nô lệ đào khoáng.

Đồng thời lúc quay lưng phóng đi, hắn đẩy ra một chưởng về phía sau làm nơi đó sụp đổ, xóa bỏ đi những hàng chữ lão nhân đã khắc.



Đêm tối âm u, hắn lẳng lặng tiềm hành, lẳng lặng tiến về trại giam.

Núp trên một cành cây, hắn nhìn về phía bốn tên lính đang đi tuần bên dưới. Đợi chúng đến gần, hắn lập tức xuất thủ.

Trong đêm khuya thanh vắng, tốc độ của hắn quá nhanh, chỉ để lại một cơn gió nhẹ thoáng qua.

“Bịch… Bịch… Bịch…”

Hắn đánh ngất ba tên và điểm huyệt khống chế một tên. Tên lính hồn phi phách tán, bị kinh sợ đến mức tiểu ra đầy quần.

“Nghe cho kĩ. Ta hỏi điều gì thì phải đáp chính xác lại. Ta sẽ không lặp lại lần thứ hai. Nếu ngươi dám kêu lên, hoặc dám trả lời dối trá thì ta không ngại kết thúc cuộc đời của ngươi. Đã nghe rõ thì gật đầu.” – Từ Phong đe dọa.

Nhìn thấy tên lính gật đầu, hắn mới hóa chỉ điểm vào ngực tên đó, tiến hành giải huyệt. Khi đã xong, hắn hỏi:

“Hôm nay là ngày bao nhiêu?”

“Bẩm hiệp sĩ, hôm nay là ngày 26.” – Tên lính run cầm cập đáp.

“Ngày 26?” – Hắn thì thào.

Nhớ không nhầm thì hắn và lão nhân đi dò xét hang động vào ngày 22 – 23 thì phải. Yên lặng suy tính, hắn lại hỏi:

“Ngươi có biết đội mười người dò xét hang động phía đông vào ngày 22 – 23 không? Sau khi dò xét xong, họ trở về thì có chuyện gì xảy ra hay không?”

“Bẩm hiệp sĩ, tiểu nhân không biết, cũng không rõ ràng lắm. Tiểu nhân chỉ là một tên lính quèn được phái đi tuần tra mà thôi.” – Tên lính lấy lại bình tĩnh rất nhanh.

Cũng phải, vì hắn biết nếu hắn thành thật trả lời, hiệp sĩ trước mặt sẽ không giết hắn. Ở thời buổi rối loạn này, hiệp sĩ mọc lên như nấm sau mưa, họ giải cứu nô lệ, họ giúp đỡ người khốn khó, họ săn giết quan tham… Hắn cũng nghe được nhiều câu chuyện như thế, hắn cũng rõ những hiệp sĩ là dạng gì, hiệp sĩ có “đánh nhau” với quan trên của hắn thì cũng là chuyện “trâu bò húc nhau”, những con muỗi như hắn trong mắt họ chẳng đáng là gì. Xui lắm thì như bây giờ, bị biến thành người cung cấp thông tin bất đắc dĩ.

Ánh mắt trở nên sắc lạnh, Từ Phong lạnh giọng:

“Vài ngày hôm trước có chuyện lớn nào phát sinh hay không?”

Tên lính bỗng cảm thấy kinh hồn tán đảm, suýt chút nữa ngất xỉu giữa đương trường. Lưng phát lạnh, hắn run run nói:

“Bẩm… đại nhân, hôm trước vừa có một lão già không tuân theo quy định bị phơi thây trên cột.”

“Ngươi nói cái gì?” – Từ Phong quát lớn.

Tên lính sợ hãi thuật lại:

“Chuyện này tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm. Chỉ nghe đồn rằng lão già đó phạm phải tội chết nên bị giết rồi mang đến quãng trường trung tâm, rồi bị treo lên cột làm gương.”

“Bốp.”

Từ Phong đánh xỉu hắn. Sau đó hắn kéo tất cả bốn người bỏ vào bụi rậm. Rồi rút lấy một cây kiếm từ bọn chúng nắm trên tay.

Khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo đầy dữ tợn, hắn giận dữ đi về quãng trường trung tâm.



Trên đường đi hắn chỉ gặp vài tốp lính tuần tra, đếm qua đếm lại cũng chỉ trên đầu ngón tay. Hắn cảm nhận được lạ lùng này, trong lòng hắn trở nên nặng nề. Hắn biết có âm mưu, hắn biết có nguy hiểm, nhưng hắn không hề sợ hãi.

Không bao lâu, hắn đã đến.

Nhìn thân thể khô héo bị trói trên cột, nhìn những vết thương sâu ngang dọc trên cơ thể lão, nhìn cả những vết máu đen còn lưu lại trên cơ thể lão nhân và dưới mặt đất… Nội tâm hắn như có gì đó đè nén, nội tâm hắn như bị thứ gì đó bót nghẹt.

Hắn cảm thấy khó thở, hắn cảm thấy đau nhức.

Đây đã là lần thứ mấy rồi? Hắn thống khổ nghĩ tới. Tại sao hắn mãi vô dụng nhìn khung cảnh tang thương này? Tại sao ông trời lại đối xử với hắn như thế? Kiếp trước hắn có làm gì sai đi nữa, thì cũng không liên quan đến họ mà.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, thét lên trong đau khổ:

“Tại sao? Ta đã làm gì sai?”

Lồng ngực như muốn nổ tung, trái tim như đang vỡ vụn. Hắn nắm chặt hai tay, bủn rủn khuỵu gối, đau đớn gào khóc. Hắn giận dữ gầm thét:

“Ta đã làm gì sai? Ta đã làm gì sai? Ta đã làm gì sai?”

Không có ai trả lời, chỉ có tiếng rống giận của hắn vang vọng trong đêm tối.

“Ba… Ba… Ba…”

Tiếng vỗ tay từng đằng sau vọng lại. Hắn quay đầu nhìn sang.

“Rầm rập… Rầm rập…”

Hơn nghìn tên quân lính từ phía xa tiến đến, với đội ngũ chỉnh tề, chúng bắt đầu bao vây hắn vào giữa.

Phía đối diện, một người đàn ông trung niên gương mặt chữ điền chậm rãi bước về phía hắn. Đi sau hắn là năm người khác. Người đàn ông này chính là kẻ vỗ tay vừa nãy.

“Ha hả… Nhìn ngươi không có gì ngạc nhiên cũng chẳng có vẻ nào sợ hãi, ta rất yêu thích. Chắc là ngươi đã đoán được tình cảnh này trước khi tới đây? Hẳn là ngươi rất tự tin vào vài năm nội lực được Vạn Hà Thảo ban cho? Ta nên nghĩ rằng ngươi là một kẻ tự đại hay là một tên ngu ngốc? Ha ha… Không biết lão già kia vì cái gì mà cố gắng che đậy cho một kẻ như ngươi? Hừ, trên người hắn có mùi vị của Vạn Hà Thảo, trong máu của hắn lại không có dược lực của nó vậy mà hắn cứ khăng khăng là hắn đã nuốt Vạn Hà Thảo. Hắn nghĩ chúng ta là kẻ ngốc? Ha hả, ha hả…”

Người trung niên vẫn lạnh nhạt nói tiếp:

“Ngươi có biết ta đã giết hắn như thế nào không? Ta chỉ đơn giản dùng đao rạch vài trăm đường lên cơ thể hắn, rồi mang hắn trói lên cây cột này để hắn từ từ mà hưởng thụ. Ha hả… Nhưng không mấy ai có thể ngờ được rằng mục đích ta mang hắn treo lên ở đây là vì chuẩn bị chào đón ngươi, kẻ đã nuốt Vạn Hà Thảo.”

Nói đến đó, hắn lạnh lẽo trầm thấp tự thuật:

“Ngươi hẳn không biết rằng trong vòng ba ngày trở lại, cơ thể những người sử dụng Vạn Hà Thảo vẫn còn ẩn chứa dược lực của nó dù đó chỉ là một phần nhỏ? Ngươi hẳn rất tự tin về bản thân mới dám đến đây. Nhưng rất tiếc, kết cục của người chỉ có một. Sau khi ngươi chết, ta sẽ mang cả cơ thể ngươi đi luyện thuốc.”

Âm trầm nhìn về người thanh niên trước mặt, hắn ra lệnh:

“Bay đâu. Xông lên bắt sống hắn cho ta. Nếu hắn chống cự, thì cứ giết hắn, miễn là hắn còn toàn thây.”

Hắn vừa dứt lời, quân lính bốn phương tám hướng lập tức giơ lên vũ khí, liều chết xông vào.

“Choeng… Keng…”

Từ Phong dùng kiếm đón đỡ hai tên xông tới trước nhất. Rồi nhanh chóng lùi lại.

Ngay sau đó, hắn vận nội công, sử dụng thân pháp độc môn nhảy thẳng về phía quân địch mà chém giết. Những người lính bình thường không thể nào là đối thủ của một kẻ biết nội lực như hắn. Với thân pháp thoắt ẩn thoắt hiện, chợt trái chợt phải, không bao lâu sau, máu của quân lính nhuộm đỏ mặt đất, xác người nghiêng ngửa khắp nơi.

“Tiếp tục không phải là cách. Dù người có nội công mạnh đến đâu cũng có lúc khô kiệt. Mặc khác, sáu tên thống lĩnh vẫn còn đứng nhìn.” – Liếc nhìn về phía sáu tên chỉ huy phía xa, hắn âm thầm suy tính.

Chốc lát sau, hắn quả đoán thối lui về phía cây cột treo lão nhân. Hắn vận chuyển nội lực vào cây kiếm, dùng nó chặt đứt dây xích, rồi duỗi lưng đón lấy xác vị lão nhân, đồng thời tay trái dùng một sợi dây thừng gần đó cột chặt lão nhân vào lưng hắn. Tất cả diễn ra nhanh như chớp.

Nhìn hành động của Từ Phong, tên thủ lĩnh cảm nhận được sự bất thường, hắn hét lớn và xông tới đầu tiên:

“Nhanh cản hắn lại, hắn muốn trốn. Cung tiễn đâu, phóng tên cho ta.”

Tên trung niên và năm tên thủ hạ của hắn vọt lại. Ở mé trái, cung binh cũng bắt đầu xạ tiễn.

Nhìn sau tên thủ lĩnh có nội lực xông lại, nhìn vô số mũi tên đang càng ngày càng bay tới gần, hắn nảy sinh độc ác.

Nội lực như sóng vỡ bờ dâng trào khắp cơ thể, hắn dồn một phần ba vào thân kiếm. Lạnh lẽo nhìn những kẻ kia, hắn gầm lên:

“Cuồng Phong Chấn Địa.”

Cuồng phong ánh kiếm soi sáng màn trời. Nó bay thẳng về phía trước, cắt nát những mũi tên lao tới. Tốc độ của nó chợt giảm, nhưng nó vẫn mang theo hung uy vồ giết về phía trước.

“Cẩn thận.” – Tên thủ lĩnh hét lớn.

Hắn và năm tên thủ hạ xuất chưởng đánh úp lại.

“Đùng… Đùng… Đùng… Đùng… Đùng…”

Nhân cơ hội này, Từ Phong phi thân rút lui. Hắn có thể cảm nhận được tên thủ lĩnh mạnh mẽ hơn hắn. Hắn cũng đã hoàn thành mục tiêu khi đến đây, vì thế hắn không ngu ngốc ở lại chịu chết.

“Vèo… Vèo…”

Thân ảnh của hắn dần khuất sâu trong đêm tối.