Lâm Vũ Nhu cũng sợ hãi.

Cô ta không sợ chết, nhưng hành hạ kiểu đó quả thật khiến cô ta khó chịu.

Cô ta là con nhà gia giáo, vốn là thiên kim tiểu thư phẩm hạnh đoan chính được người người hâm mộ, kết quả một loạt biến cố của gia tộc Lâm thị khiến cô ta trở thành một con khốn ti tiện không biết xấu hổ.

Không lúc nào là cô ta không muốn lấy được một thân phận tốt đẹp, được thừa nhận và khôi phục thanh danh.


Bây giờ đã không có cơ hội, lại còn bị người ta rạch chữ “Đữ” lên mặt ư? Chẳng bằng giết cô ta luôn đi.

Lâm Vũ Nhu giãy giụa: “Bà giết tôi đi, giết tôi đi”
Trong khoảnh khắc con dao của Triệu Tinh dán lên má Lâm Vũ Nhu, Tần Minh không thể không phá hủy khẩu súng một cách bạo lực rồi vứt xuống đất: “Được rồi, như vậy đã vừa lòng chưa? Cô ấy vô tội, thả cô ấy đi, tôi ở đây này”
“Ha ha ha.” Triệu Tinh cười to như là đắc ý lắm: “Đúng là
một kẻ si tình.

Nhưng mà tôi chỉ cho cậu hai lựa chọn, cậu muốn cô Mộc bên cạnh cậu sống hay muốn cô Lâm đây sống?”
Tần Minh cau mày: “Bà có ý gì?”
Triệu Tinh nói: “Cậu chết là chuyện đương nhiên, và tôi sẽ tha chết cho một người phụ nữ của cậu.

Cậu cho ai sống sót?”
“Ha, thú vui nhàm chán” Tần Minh khinh thường: “Ba người bọn tôi không ai chết cả”
Triệu Tinh bỗng trở nên điên cuồng, bà ta giơ con dao găm lên toan đâm vào ngực Lâm Vũ Nhu: “Vậy ư? Vậy thì cậu nhìn cô Lâm này chết trước đi.”

Tần Minh lập tức xông lên, thế nhưng anh vừa mới nhúc nhích thì toàn bộ sát thủ xung quanh ra tay ngăn cản anh ngay tức thì, đồng thời lại có người đi bắt Mộc Tiêu Kiều.

Điều này làm cho Tần Minh vô cùng bị động, nhưng anh vẫn không do dự, anh không thể để Lâm Vũ Nhu chết,
Tần Minh dứt khoát kéo Mộc Tiêu Kiều chạy cùng với mình.

Theo đám sát thủ chuyên nghiệp có mặt ở đây, hành động này quả là điên rồ.

Nhưng Tần Minh lại vô cùng dũng mãnh, bùng nổ Nhất Thốn Quyền, tay đấm chân đá đánh bay đám sát thủ và lao đến trước mặt Triệu Tinh.

Phập!
Tay của Tần Minh che trước ngực Lam Vũ Nhu, máu tươi chảy ròng ròng, cũng coi như cứu được cô ta.

Nhưng Triệu Tinh lại cực kỳ vui vẻ, bà ta cười to một cách điên cuồng: “Ha ha ha, đó chỉ là giả vờ thôi, đồ ngu.


Mục đích là để lừa cậu đến đây đấy.”
Nói xong, một cái tay khác của Triệu Tinh móc một khẩu súng lục bằng gỗ từ trong túi ra chĩa lên trán Tần Minh.

Triệu Tinh điên khùng đến mức mặt mũi vặn vẹo: “Không chơi đùa với cậu thì làm sao có thể xả mối hận trong lòng tôi.

Ha ha ha, chết đi thằng con hoang”
Tần Minh còn chưa kịp hoàn hồn từ cơn kích động cứu được Lâm Vũ Nhu, đã thấy nòng súng đen ngòm chĩa vào đầu mình.

Mộc Tiêu Kiều và Lâm Vũ Nhu thấy thế đều sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nòng súng quá gần trán, có thể làm gì được đây?
"Pằng!"
Tiếng súng nổ vang, bông tuyết nhuộm sắc đỏ phủ kín một mảnh tuyết trắng..