“Tần Minh, rốt cuộc cậu có thể chết đi rồi.

Người tính không bằng trời tính, ha ha, cậu làm sao đoán được tôi vẫn còn giấu một khẩu súng.

Đây là đồ sưu tầm của xã hội đen ở thành phố Đại Dung đấy.”
“Đừng!” Mộc Tiêu Kiều và Lâm Vũ Nhu hoảng sợ, họ lớn tiếng van xin: “Xin bà, đừng mà.”
Thế nhưng Triệu Tinh lại muốn hiệu quả như thế, bà ta biết rõ mình không chờ được, thế là nổ súng một cách thô bạo.


Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tần Minh đang định nghiêng đầu.

Một phát súng khác còn đến sớm hơn.

Viên đạn vụt đến bắn trúng cổ tay của Triệu Tinh, khẩu súng lục rơi xuống đất, máu nhuộm đỏ bông tuyết.

Các sát thủ giật nảy mình, lập tức quay đầu lại nhìn thì đều kinh hãi.

Bởi vì có một đội ngũ tinh nhuệ võ trang đầy đủ, súng đạn sẵn sàng xông đến.

Người dẫn đầu chẳng phải chính là A Long, vệ sĩ mạnh nhất của Tần Minh đó sao?
Pång pång pång pång...!
Ngay lập tức tiểu đội ám sát xả súng hạ gục toàn bộ sát thủ định chạy trốn.

Những tên sát thủ này vội vàng đến đây nên không thể mang vũ khí của mình vào Hoa Hạ, nhưng Tập đoàn Thế

kỷ Hoàn Vũ lại khác.

Việc kinh doanh của Hoàn Vũ cực kỳ phát đạt, hơn nữa còn có nhà học Triệu thuộc Ban giám đốc tối cao làm đồng mình, đồng thời còn có quan hệ với nhiều quân đội, Hoàn Vũ luôn tuân theo nguyên tắc của Thường Hồng Hi là không can thiệp vào việc chính trị trong nước của Hoa Hạ, chỉ dùng với mục đích phòng ngự, bí mất ký hiệp nghị sử dụng súng có thời hạn với Hoa Hạ.

Vậy nên tình hình chiến đấu nghiêng về một bên, tiểu đội ám sát gần như giành được thắng lợi trong nháy mắt.

Tay của Triệu Tinh bị bắn thủng, nhưng bà ta không phát ra bất kỳ âm thanh gì, dòng máu nóng nhỏ giọt xuống đất.

Trong lòng bà ta cảm thấy thế lương, như thế này còn không biết được Tần Minh, bà ta thật sự không hiểu, tại sao chứ? Lẽ nào đối phương được trời cao phù hộ thật ư?
Tần Minh nhật khẩu súng kia lên, thầm thở phào một hơi, A Long dẫn người đến ngay thời khắc quan trọng nhất, anh thắng rồi.

“Xem ra ông trời vẫn đứng về phía tôi.” Tần Minh cười khẽ.

Triệu Tinh nhìn một tiểu đội ám sát từng thuộc về bà ta
xung quanh, buồn bã cười gượng: “Cậu đổi hết cả người ở Hoa Hạ ư?”

Tần Minh nói: “Đương nhiên, hơn nữa còn là giấu Thường Hồng Hi.

Sau đó ông ta cũng biết nhưng cũng bó tay.

Vua mới lên ngôi dĩ nhiên phải thay đổi thành người của mình, những người theo chủ cũ nếu an phận thủ thường thì thôi, tôi không phải là một người thích giết chóc”
Triệu Tinh cười điên cuồng hơn: “Ha ha ha, người nhà họ Triệu nói mình không thích giết chóc? Không biết xấu hổ! Năm xưa tổ tiên nhà họ Triệu là nông dân, nhân buổi loạn lạc mà giết người cướp bóc, chiếm đoạt được lượng lớn tiền của, mua một chức quan nhỏ rồi phát tài.

Đó đã là thứ khắc trong gen của con cháu nhà họ Triệu, không thể thay đổi được.”
Tần Minh tỏ vẻ khinh thường: "Xin lỗi, sau này con cái của tôi sẽ mang họ Tần của tôi.

Tôi xuất thân thôn quê
miền núi nghèo khó, từ thị trấn Bạch Thủy ở thành phố Quảng, tổ tiên nhà tôi đều là nông dân trong núi, may mắn mới có được một người con cháu là sinh viên đại học như tôi”..