“Nói vậy cũng coi như an toàn” Tần Minh lẩm bẩm: “Đúng rồi, Hải Đường và những người khác thì sao?”
A Long trả lời: “Thông qua kênh liên lạc biết được cô Nhiếp được người của chúng ta bảo vệ, đội đưa linh cữu của nhà họ Lâm gấp rút đi thẳng đến thổ trại Lâm Thị
đều không có vấn đề gì.

Những người thuộc nhà họ Lý và Hoàng phái cũng vậy, đội ngũ của họ cũng đi một mạch đến thổ trại Lâm Thị, không bị ảnh hưởng gì cả.

Những tên sát thủ này chỉ đuổi theo cậu chủ”

“Cậu chủ, cậu làm như thế là quá xằng bậy, quả thật là lấy tính mạng ra mạo hiểm”
Tần Minh thở dài, nói: “Với tình hình lúc đó, ngoại trừ dẫn đám sát thủ ấy ra thì tôi cũng không còn cách nào khác.

Tôi chỉ muốn chị Bạch Anh và những người khác được hạ táng suôn sẻ, không thể lỡ giờ lành.

Hơn nữa tôi biết võ, không chết dễ thế đâu.”
Nghe Tần Minh nói vậy, đám A Long đều lắc đầu, nói thẳng lần này anh may mắn, đối phương không có vũ khí.

Trái lại, Lâm Vũ Nhu ở một bên lắng nghe mà sống mũi cay cay, cảm thấy cái chết của chị Bạch Anh được Tần Minh coi trọng, không uổng công đối phương tự nguyện giữ bí mật giúp anh, tuy rằng đó là lựa chọn sai lầm.

Mọi người không tìm được thuyền, chỉ có thể đi bộ trở lại thể trại Lâm Thị.

Đi đường đến khi nhá nhem tối, Tần Minh biết được đội ngũ của Lâm Chính Kỳ đã thuận lợi đến thổ trại.

Vốn tưởng rằng mọi việc đều suôn sẻ, vượt qua được kiếp nạn này, nhưng A Long lại báo cáo: “Cậu chủ, đội ngũ của chúng ta thiếu một người”

Tần Minh hỏi: “Ai?”
“Cli Olsen” A Long nói: “Trước đó tôi đã từng nói với cậu, tôi nghi ngờ Liễu Lan sẽ lại đuổi theo.

Quả thật Cli Olsen đã gửi tín hiệu cho tôi, chứng minh đằng sau có quân địch đuổi theo, nhưng bên ta không thiếu ai ngoài cô ấy.

Liệu có phải cô ấy bị giết rồi không?”
Tần Minh nói: “Với tốc độ của chúng ta nếu có người đuổi theo sợ rằng đã đuổi kịp lâu rồi ấy chứ? Sao bây giờ vẫn không thấy ai cả?”
A Long nói: “Đây cũng là một điểm kỳ quái.

Nếu tiếp viện Triệu Tinh thì khi thấy bà ta bị chúng ta bắt lại cũng nên nghĩ cách mới đúng.

Dù ném chuột sợ vỡ đồ cũng không có khả năng không có động tĩnh gì.

Một lát nữa thôi là chúng ta đến thổ trại Lâm Thị rồi, ở đó toàn là người nhà họ Lâm”

Tần Minh nói: “Định ra tay khi chúng ta rút lui ư? Thế chẳng phải là tự chuốc lấy khổ à? Nơi này tuyết nhiều che phủ núi rừng, tóm lại mọi việc phải cẩn thận.

Olmei xuất thân quân đội, không dễ xảy ra chuyện đầu.

Về phận có phải Liễu Lam không, xác định thấy được Liễu Lan trong khách sạn ở Đại Dung à?”
A Long gật đầu: “Bên đó trả lời là Liễu Lan ở khách sạn, nhưng tôi sợ tin tức không chính xác, cứ sợ có bất trắc gì.”
Tần Minh đang trầm tư, bỗng nhiên có một nhóm người đến, thế nhưng đều mặc đồng phục cảnh sát.

“Chào anh, chúng tôi là chi đội cảnh sát vũ trang thuộc đồn công an thành phố Đại Dung, xin hỏi các anh đang làm gì?” Một người dẫn đầu lên tiếng.

Đối phương còn lấy giấy tờ chứng nhận ra..