Mấy người Tần Minh nhìn lướt qua rồi nói: “Chào anh, đội trưởng, chúng tôi là du khách vào núi, đang muốn đến thổ trại Lâm Thị.

Chúng tôi được mời đến đó”
Đội trưởng đội cảnh sát cau mày, nói: “Sao các anh lại mang theo súng? Còn trói người này nữa?”
A Long lập tức đưa giấy chứng nhận liên quan ra và nói: “Đây là tài liệu cơ mật, bình thường không thể cho xem, chúng tôi cũng không muốn gây thêm rắc rối cho các anh, anh có thể trở về kiểm chứng.

Chúng tôi được sự cho phép của cấp trên.”

“Vậy người bị bắt kia là thế nào?” Đội trường vẫn không chịu bỏ qua, lính của anh ta đặt tay sau lưng, giống như có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Tần Minh mặt dày mày dạn: “Bà ta tấn công bọn tôi, mà bọn tôi đâu thể giết người được làm thể là tội chết, cho nên chỉ có thể bắt giữ bà ta.”
Đội trưởng nói: “Có người báo cảnh sát rằng có côn đồ cầm vũ khí tấn công người dân trên con đường này.

Phiền mấy anh này lấy giấy chứng nhận ra”
Mọi người nhìn Tần Minh, anh xua tay, nói: “Phối hợp đi”
Thành viên của tiểu đội ám sát lấy giấy tờ chứng nhận
liên quan ra, không phải từng người một lấy ra mà là chia nhóm, một nhóm cầm còn một nhóm phụ trách phòng thủ.

Đội trưởng nọ xem xong thì cười nói: “Thì ra là người của Hoàn Vũ, tôi có nghe qua rồi, không ngờ lần đầu được thấy người thật.

Vậy sao các anh lại trói nghi phạm lại? Xin hãy giao cho chúng tôi, bên tôi sẽ xử lý.

Hơn nữa, tuy các anh có đặc quyền nhưng ở Hoa Hạ cũng không được phép bắt người thế này”
Mọi người lại nhìn về phía Tần Minh, không thể giao người được, nhưng làm sao từ chối được đâu?

Thật ra, Tần Minh cũng không biết phải ứng phó thế nào, bảo anh ứng phó với phụ nữ còn được chứ với cán bộ Nhà nước thế này thì chịu thôi.

Nhưng đúng lúc này Lâm Vũ Nhu lên tiếng.

Cô ta nói: “Người này đánh chết người trong trại chúng tôi, thổ trại Lâm Thị chúng tôi muốn bắt bà ta lại hỏi tội.

Ba tôi là Lâm Viễn Vọng, đội trưởng, các anh cứ làm việc theo quy tắc bình thường, chúng tôi sẽ giao người sống cho các anh”
Lâm Vũ Nhu nói xong, sắc mặt của đội trưởng cảnh sát sa sầm.

Tần Minh cũng rất bất ngờ, thổ trại Lâm Thị và thành phố Đại Dung có quan hệ dây mơ rễ má với nhau ư?
Đội trưởng mỉm cười lúng túng, nói: “Ha ha, đã thế thì cứ xử lý theo quy tắc bình thường đi, các anh đi đi”
Nhóm cảnh sát hơn hai mươi người đó đi vòng ra nơi khác.

Những người đó đi rồi Lâm Vũ Nhu mới nói: “Họ không phải cảnh sát thật đầu, giả đấy.


Thổ trại Lâm Thị bọn tôi không có quy tắc làm việc ngầm gì với cảnh sát cả.

Hơn nữa giọng điệu của đội trưởng đó không giống dân bản địa lắm, không đúng tiêu chuẩn.

Những người khác trông mặt cũng không giống người địa phương”
Mọi người nghe xong cũng nhận ra có rắc rối, họ bị theo dõi.

Có điều không có cách nào chứng thực thân phận của những người đó, hơn nữa họ không chủ động tấn công cũng khiến người ta bất ngờ.

Tần Minh nói: “Đến thổ trại Lâm Thị trước đã.

A Long, anh cử người quan sát cẩn thận, đừng để xảy ra sơ suất gì.”.