Người đàn ông gọi là đội trưởng đội cảnh sát kia đi đến một bờ suối trong rừng núi, một người phụ nữ khoác áo choàng trắng có mũ, Liễu Lan, đang chờ họ.

Đội trưởng kia nói với Liễu Lan: “Đội trưởng, vũ khí của đối phương tốt hơn bên ta, hơn nữa còn là tiểu đội ám sát chuyên nghiệp của Hoàn Vũ, không thể đối đầu trực tiếp được.

Triệu Tinh đã thất bại”
Liễu Lan cắn môi, nói: “Hừ, Triệu Tinh đúng là đồ vô dụng, quả nhiên không thể trông cậy vào bà ta.

Các anh đi đến mấy thể trại quanh đây, phóng hỏa đốt hết đi, nhất định họ sẽ đến nương nhờ thổ trại Lâm Thị, sau đó

các anh lột quần áo của dân địa phương mặc vào rồi trà trộn vào trong đội ngũ”
Người của Liễu Lan nghe lệnh hành động ngay lập tức.

Cùng lúc đó, trong thể trại Lâm Thị, Nhiếp Hải Đường và người nhà họ Lâm đều sốt ruột không thôi, thường đứng
cổng trại ngóng trông, mong Tần Minh mau sớm đến đây.

Ngay từ đầu Nhiếp Hải Đường đã bị hai thành viên của tiểu đội ám sát kéo chạy lên trước nên từ đầu đến cuối đều an toàn.

Cô đứng ở cổng trại nhìn về đường sông phía xa, nơi ấy
mênh mông trắng xóa.

Đột nhiên cô phát hiện trong lòng mình lại đồng thời lo lắng cho cả Tần Minh lẫn Mộc Tiêu Kiều.

Tuy cô và Mộc Tiêu Kiều ở chung với nhau không lâu, nhưng trước đó trong bữa tiệc tụ họp của Hoàng phái, sau khi tâm sự với nhau họ cảm thấy họ có chung đề tài, hơn nữa vô cùng hợp cạ.

Nếu không có Tần Minh kẹp ở giữa thì nhất định họ sẽ trở thành bạn thân.


Tuy biết mình phải giành người yêu với Mộc Tiêu Kiều, nhưng cô vẫn thầm lo lắng cho đối phương.

“A, đến rồi kia.” Không biết là ai hô lên.

Nhiếp Hải Đường vội vàng chạy đến bờ sông, lớn tiếng kêu lên: “Tần Minh! Tiêu Kiều!”
Tần Minh trông thấy Nhiếp Hải Đường cũng vui mừng vẫy tay với cô.

Các thành viên của thổ trại Lâm Thị cũng nhiệt tình vẫy tay chào Tần Minh, hoan nghênh anh đến.

Lâm Viễn Vọng bị gọi ra ngoài, ông ta tự mình dẫn người của thổ trại đi ra chào đón: “Cậu Tần, cậu đi đường vất vả rồi.

Đầu tại thằng con tôi vô dụng, gặp phải nguy hiểm, còn tự mình trở lại, thật là mất mặt quá.

May mà cậu Tần bình yên vô sự, nếu không tôi không biết làm sao để tạ tội nữa”.

Tần Minh nói: “Chú Lâm, chú trách nhầm rồi, mục tiêu của đám côn đồ ấy là tôi, chính tôi bảo Lâm Chính Kỳ dẫn đội ngũ đi trước, người của tôi bị thương, sẽ liên lụy đội ngũ mà thôi.


Chẳng qua Lâm Vũ Nhu rất dũng cảm, cứ thế đi theo tôi.

Nhưng cũng may có cô ấy giúp người của tôi chữa trị, nếu không tốt nhất định sẽ rất ân hận”
Những lời này của Tần Minh làm Lâm Viễn Vọng rất vui Vẻ.

Rồi ông ta lại lo lắng, hỏi: “Trong điện thoại cậu nói cô Mộc bị thương, ôi trời, mau vào đi nào, để tôi bảo bác sĩ giỏi nhất trong trại khám cho cô ấy”
Đoàn người lục tục đi vào thể trại.

Tần Minh được sắp xếp ở phòng cho khách quý, hơn nữa còn được Lâm Vũ Nhu tự mình phục vụ để thể hiện sự coi trọng dành cho anh.

Nhưng thật ra là muốn hai người họ ở cạnh nhau nhiều hơn thôi..