*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lý Thuần bật cười ha hả, đáp: “Đánh thì chắc chắn là phải đánh rồi.

Tôi cũng muốn kết bạn với anh Phương đây, vậy thì không thể không đánh với cậu rồi.

Hơn nữa,
lần trước tôi đã thua, lần này lại đến cúi người xin chỉ giáo.

Tôi là luyện võ, thích nhất là được rèn luyện, mài giũa mà.”

Những lời Lý Thuấn nói đều vô cùng cẩn trọng, chặt chẽ, không hề có một chút mâu thuẫn nào với mục đích của anh ta, khiến Tần Minh khó có thể khước từ và phản bác.

Lý Thuần không giống Hoàng Tín và Lưu Hạo Vũ, anh ta là người có bản lĩnh thật sự.

Lần trước dưới sự trợ giúp của Lâm Vũ Nhu, quả thực Tần Minh có hiềm nghi là gian lận, nhưng lần này Lý Thuấn đến đã có sự chuẩn bị, anh ta lại cẩn thận hơn rất nhiều.

Vèo!
Lý Thuần cầm một viên đá ném về phía mặt của Tần Minh.

Anh ta ném vừa nhanh vừa mạnh, Tần Minh vội vàng né tránh, nhưng lần né tránh này tầm mắt của anh lại bỏ lỡ mất giây phút mấu chốt.

Lý Thuấn lập tức lao tới như một con báo vồ mồi.

Xẹt, móng vuốt của anh ta đã quẹt qua.

Động tác diễn ra quá nhanh khiến Nhiếp Hải Đường, Mộc Tiêu Kiều và Lâm Vũ Như ở bên cạnh sợ đến mức cùng đồng thanh hộ lên: “Cẩn thận”
Tần Minh vội vàng lùi về sau, nhìn chỗ da bị xước, nhưng
chỉ cảm thấy da thịt đau rát.


Sau khi cùng hét lên, ba người phụ nữ kia nhìn nhau, có những chuyện trong lòng họ đều hiểu rõ.

Mộc Tiêu Kiều đã từng được Lâm Vũ Nhu cứu, trong lòng cô ta thấy biết ơn, nhưng cô ta cũng không nể mặt Lâm Vũ Nhu mà khiêm tốn hỏi: “Em Lâm, em hiểu rõ hơn bọn chị, em nghĩ Tần Minh có thể thắng không?”
Lâm Vũ Nhu nghiêm túc nói: “Mặc dù Tần Minh của chúng ta rất giỏi, nhưng dù sao cũng chỉ là tay ngang.

Hơn nữa việc bùng nổ và vận dụng sức mạnh cơ bắp của anh ấy không bằng Lý Thuấn, chiêu thức cũng không thuần thục bằng Lý Thuần.

Lần trước thắng có nghi ngờ là gian lận, lần này thật sự rất khó nói”
“Chúng ta?” Nhiếp Hải Đường rất khó chịu với cách dùng từ của Lâm Vũ Nhu.

Nhưng Mộc Tiêu Kiều lại không để tâm, cô ta nói: “Vậy Tần Minh có cơ hội thắng không?”
Lâm Vũ Nhu nghiêm túc đáp: “Có.

Anh ấy thành thục nhất là Thái Cực Tán Thủ, là những đòn đánh thực chiến rất cao.

Anh ấy không vội vàng thì sẽ có cơ hội thắng.


Anh ấy chưa bao giờ khiến chúng ta thất vọng, không phải sao?”
“Chúng ta?” Nhiếp Hải Đường hậm hực bĩu môi.

Mộc Tiêu Kiều lại kéo tay hai người phụ nữ này, nói: “Bây giờ không phải là lúc để chúng ta xảy ra mâu thuẫn.

Chúng ta phải đoàn kết một lòng, cho Tần Minh biết
rằng chúng ta đang âm thầm ủng hộ anh ấy, không thể để anh ấy bị phân tâm”
Lâm Vũ Nhu rất vui vẻ nắm tay Mộc Tiêu Kiều, nói: “Chị Mộc, cảm ơn chị”
Mộc Tiêu Kiều cười nói: “Đừng khách sáo, tính ra thì hai nhà chúng ta cũng được coi là có quan hệ nhiều đời mà."
Quả nhiên, lúc Tần Minh giao thủ ở bên kia, nhìn thấy ba người phụ nữ ấy đang nắm tay nhau nhìn mình, anh cũng vững dạ hơn, thầm nghĩ mình không thể thua được, không thể để mất mặt trước những người phụ nữ của mình.

.