Sau khi đăng lên khoảnh khắc, Cố Dịch Ninh mỉm cười và ném điện thoại di động lên bàn.

Kế đến, cô yên tâm chờ đợi Phó Hàn Niên bùng nổ cơn giận dữ, sau đó chủ động gọi điện thoại đến cho cô.

Nhưng đã mấy phút trôi qua cũng không thấy anh có bất cứ động tĩnh gì.

Ùm, làm CEO chắc hẳn là rất bận rộn, nên cũng không có thời gian để kiểm tra Khoảnh khắc.

Cố Dịch Ninh đành phải cầm lấy đũa muỗng, miễn cưỡng ăn một miếng.

Gắp một khúc đậu que cho vào miệng, vị mặn kinh khủng khiếp bắt đầu xâm lấn vào vị giác của cô.

"Phi! "Cố Dịch Ninh bị vị mặn làm cho tê dại cả lưỡi, vội vàng đem thức ăn trong miệng phun hết ra ngoài.

Nhìn thấy vẻ mặt suy sụp của Cố Dịch Ninh, những người hầu đang đứng cách đó không xa đều che miệng cười thầm.


Họ ước rằng, một thiếu phu nhân xấu xí như cô, sẽ phải bẽ mặt và khó chịu.

Cố Dịch Ninh cau mày, chuyển đôi đũa sang đ ĩa dưa chuột xanh bên cạnh.

Gắp một miếng, cho vào miệng.

"Phi! " Lại một vị chua đến không thể chua hơn len lõi trong khoang miệng cô.

Cô không biết bọn họ đã cho cái quái gì vào đó nữa, món này so với món kia càng khó ăn hơn.

Cố Dịch Ninh ném đôi đũa xuống, trong lòng sớm đã có kết luận.

Những đầu bếp có thể vào được dinh thự Phó gia để nấu ăn, nhất định phải là đầu bếp năm sao hạng nhất được tuyển chọn kỹ càng, không thể nào làm ra loại đồ ăn có hương vị tệ hại như thế này được, xem ra là có người cố ý muốn chống đối cô.

Cố Dịch Ninh dùng khăn giấy lau miệng, đứng dậy đi xuống phòng bếp, tìm thấy hai hộp đựng thức ăn.

Cô cho tất cả những món này vào hộp, gói lại.

Đám người hầu không biết cô đây là đang định làm gì, nhưng cũng không dám hỏi đến.

Sau khi đóng gói xong, Cố Dịch Ninh xách theo hai hộp thức ăn rời khỏi dinh thự Phó gia, vừa đi vừa ngân nga một giai điệu quen thuộc.

Cao ốc của tập đoàn Phó thị nằm ở trung tâm thành phố phồn hoa nhất Lăng Thành, là một tòa nhà mang tính bước ngoặt với tổng chiều cao năm mươi tám tầng.

Mấy ngày trước Cố Dịch Ninh đã xâm nhập vào nơi này, khiến cho toàn bộ hệ thống bảo an ở đây bị tê liệt, hiện tại đang được sửa chữa lại.

Cô bị đưa vào danh sách đen số một và không bao giờ được phép đặt chân vào tòa nhà này.

Cố Dịch Ninh lần nữa xuất hiện ở cửa sảnh tầng một, cả tòa nhà đột nhiên vang lên tiếng còi báo động rất lớn.


Ngay sau đó, một loạt vệ sĩ mặc đồ đen được đào tạo bài bản xông ra, bao vây xung quanh Cố Dịch Ninh.

Sự chuẩn bị này! thực sự không đánh giá thấp cô chút nào.

“Cô lại tới đây làm gì?” Nhân viên lễ tân đi về phía cô với ánh mắt thù địch, giọng nói hơi run run.

Thực ra cô ấy rất sợ Cố Dịch Ninh, sợ bị người phụ nữ này đấm vào đầu.

Thân thủ của Cố Dịch Ninh, hôm đó cô ấy núp dưới gầm bàn ở quầy lễ tân đã nhìn trộm rất rõ ràng.

“Tôi tới tìm Phó tiên sinh.

” Cố Dịch Ninh mỉm cười, cầm hộp giữ nhiệt trong tay nói.

Vừa nghe cô lại đến tìm Phó tổng, những người này toàn thân đều run rẩy.

Phảng phất trong lòng nghĩ: " Không tìm Phó tổng thì thôi, một khi đến tìm Phó tổng thì chắc chắn không có chuyện gì tốt.

"“Phó tổng của chúng tôi sẽ không gặp cô đâu, mời về cho?”Cô gái lễ tân giữ phép lịch sự cơ bản, lạnh giọng khuyên bảo.


"Các người cũng không vào thông báo giúp tôi, làm sao biết anh ta sẽ không chịu gặp tôi? Chi bằng các người gọi điện thoại hỏi qua một chút đi? Nếu anh ta không muốn gặp, vậy tôi liền ngoan ngoãn trở về, tôi cũng sẽ không ở đây cản trở các người làm việc.

" Cố Dịch Ninh chớp chớp đôi mắt sáng ngời, lời nói dịu dàng ngoan ngoãn khiến bọn họ đều rợn tóc gáy.

Nếu không phải vết bớt xấu xí trên mặt cô, bọn họ đã không thẳng thừng từ chối cô như vậy.

"Được, vậy cô đợi ở đây một lát.

" Mặc dù cô lễ tân không tin rằng Phó tổng sẽ cho cô ấy vào lần nữa.

Nhưng lại sợ Cố Dịch Ninh sẽ xông vào phòng Phó tổng như lần trước, nên đành phải dùng điện thoại cố định ở quầy lễ tân bấm số nội bộ gọi vào phòng của Phó Hàn Niên, làm theo đúng thủ tục.

Một lúc sau, cô lễ tân quay lại với vẻ mặt tối sầm"Phó tổng của chúng tôi yêu cầu cô lên đó.

".