Giản Linh bĩu môi, không nói nữa.

Dịch Vân Huệ bên cạnh cười nói: “Để tôi gọi Âu Tuấn nói nó trở về.


Trong lòng Giản Linh lộp bộp một tiếng, tự nhủ không ổn rồi.

Cô nhanh tay lẹ mắt giữ tay Dịch Vân Huệ đang tìm điện thoại trong túi xách lại, tươi cười nói: “Để cháu gọi, cháu gọi là được!”
Dịch Vân Huệ mỉm cười nhìn Giản Linh, có lẽ nghĩ rằng hai đứa rất hợp nhau, liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, để cháu gọi nó thì tốt hơn.



Giản Linh ho nhẹ một tiếng, cầm điện thoại di động vào phòng ngủ, cô vẫn có thể nghe thấy hai bà mẹ thì thầm sau lưng.

Dương Tâm Lan nói, “Ồ, không dễ dàng chút nào, còn biết xấu hổ cơ đấy, gọi điện thoại mà còn phải tránh mặt chúng ta…”
Dịch Vân Huệ dịu dàng nói: “Dù sao cũng là một cô gái, Tân Lan, đừng hung dữ với bé Năm quá.


Dương Tâm Lan mỉm cười, “Còn chưa qua cửa nhà họ Âu của bà mà bà đã bắt đầu đau lòng cho con dâu rồi à…”
Giản Linh phiền đến đau đầu, bấm số của Âu Tuấn, bước vào phòng tắm trong phòng ngủ chính.

Trong lòng thầm khấn, nhất định phải trả lời, nhất định phải trả lời!
Âu Tuấn ngồi trên ghế sô pha nhà Nhạc Phong, ánh mắt vô hồn.

Nhạc Phong chuẩn bị đi huấn luyện trong đội, trước khi còn cố ý hỏi: “Âu Tuấn, hôm nay cậu không đi cùng tôi thật à?”
“Ừm, cậu đi đi.

Tôi sẽ ở lại.



Giọng Âu Tuấn yếu ớt.

Nhạc Phong nhận ra tình trạng của anh không tốt lắm.

Ngày hôm qua lúc anh chạy đến ở nhờ vào đêm hôm khuya khoắt, tình trạng rất tệ.

Nhạc Phong và anh quen nhau cũng được một hai năm rồi.

Trước đây hiếm khi thấy Âu Tuấn trong tình trạng như vậy, lúc trước phải tham gia huấn luyện khắc nghiệt đến đâu cũng không suy sụp như vậy.

“Được rồi, tâm trạng cậu không tốt, nghỉ ngơi nhiều một chút.


Nhạc Phong rời đi, đóng sầm cửa lại, trong phòng trở nên rất yên tĩnh, khi chuông điện thoại vang lên, trong không khí yên tĩnh như này trở nên rất đột ngột.

Hai chữ Giản Linh hiện trên màn hình.


Âu Tuấn hít một hơi thật sâu, cầm lấy điện thoại, cũng cảm thấy rằng anh thực sự cần nói chuyện.

Nhưng khi anh vừa trả lời điện thoại, lập tức nghe thấy giọng nói vội vàng như lửa cháy đến mông của Giản Linh, nhưng giọng nói rất nhỏ, giống như đang phải lén lút.

Giản Linh nói: “Âu Tuấn, anh đang ở đâu vậy?”
Âu Tuấn: “Tôi ở…”
Anh còn chưa kịp nói xong, Giản Linh đã vội vàng nói: “Tôi không quan tâm anh đang ở đâu, 20 phút nữa, nhiều nhất là nửa tiếng, anh nhất định phải trở về, hơn nữa còn phải mua đồ ăn sang cho tôi!”
Âu Tuấn ngẩn người, trầm giọng hỏi: “Tại sao lại phải mua…”
“Bởi vì hiện tại mẹ tôi và mẹ anh đang ngồi trong phòng khách, tôi còn phải bao che giúp anh, nếu anh có ở đó còn có thể phối hợp diễn cùng tôi, một mình tôi thì có thể diễn cái gì được chứ!”
Âu Tuấn cau mày, “Tại sao bọn họ lại đến đây? Mới sáng sớm mà.


Giản Linh hạ giọng nói: “Làm sao tôi biết được, có lẽ là tối hôm qua âm thầm rình trộm xong sáng nay lại đến tra hỏi? Nói tóm lại, nhất định anh phải về nhanh lên!”.