Chương 75

Nhạc Phong đã không có việc gì, hơn nữa anh ấy cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, chỉ cảm thấy mình chuột rút, tiếp tục gắng gượng bơi qua bờ bên kia.

Trời mưa rất lớn, tầm nhìn vốn dĩ không được tốt lắm, cho nên chuyện vừa rồi xảy ra giữa Âu Tuấn và Giản Linh cũng không có gì đặc biệt gây chú ý.

Hầu hết mọi người đều cho rằng thể lực của đội trưởng Giản yếu nên thiếu tá Âu mới đi theo cô.

Tình huống bất ngờ được giải quyết thuận lợi, Âu Tuấn và Giản Linh cũng nhanh chóng bơi lên bờ, tuy không về tới bờ bên kia nhanh nhất nhưng họ cũng không bị tụt lại phía sau quá nhiều.

Lúc hai người bọn họ lên được tới bờ, Từ Mộ Hành cau màu dò hỏi Nhạc Phong: “Vừa rồi anh xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhạc Phong có chút ngượng ngùng nói: “Hình như chân bị chuột rút, nhưng cũng sớm dịu đi rồi.”

Từ Mộ Hành nghe xong lời này vẫn chưa lên tiếng, trong mắt hiện ra vài phần nghi hoặc, đảo mắt nhìn thoáng qua Giản Linh.

Người khác có lẽ không nhìn thấy, nhưng bởi vì ánh mắt của anh ta vẫn luôn dõi theo Giản Linh cho nên vừa rồi có thể nhìn ra một chút manh mối.

Đặc biệt, Từ Mộ Hành lại từng tiếp xúc qua rất nhiều vụ án trong phạm vi của bộ đặc nhiệm, tự nhiên sẽ nhạy bén hơn một chút.

Từ Mộ Hành nhìn chằm chằm Giản Linh.

Giản Linh vừa lên bờ đã nhìn thấy Từ Mộ Hành đang đứng bên cạnh Nhạc Phong hỏi vài câu gì đó, sau đó nhìn cô.

Giản Linh thu lại nụ cười, giơ tay lên miệng làm động tác kéo khoá, đương nhiên Từ Mộ Hành biết, đây là ý muốn anh giữ bí mật, không được nói lung tung.

Vậy thì nhưng manh mối anh ta thu thập được vừa rồi chính xác không phải là tin đồn vô căn cứ.

Bởi vì đã từng trải qua quá nhiều những vụ án nghiêm trọng, nên Từ Mộ Hành vẫn luôn ôm trong lòng nỗi kinh sợ đối với loại chuyện quái đản này.

Sau khi nhận được kết quả chứng thực từ phía Giản Linh, Từ Mộ Hành cũng không dám tuỳ tiện để các đội viên tiếp tục buổi huấn luyện, vì vậy đã tuyên bố giải tán.

Mưa càng lúc càng lớn, mọi người nhanh chóng trở về khu căn cứ huấn luyện.

Dọc theo đường đi mọi người còn đang hoài nghi vì sao đội trưởng Từ lại có thể ôn nhu như thế được chứ? Chẳng lẽ trời càng mưa to càng phải luyện tập đến chết sao?

Trở lại trong quân đội, mọi người thay phiên nhau tắm rửa, đổi bộ đồ hỗn độn kia.

Giản Linh tắm rửa xong, tóc ướt dầm dề, trên đầu quấn khăn tắm, ngồi dựa vào ghế dài trên hành lang.

Từ Mộ Hành đang từ cuối hành lang đi tới, cũng đã tắm rửa sạch sẽ, tuy nhiên vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

“Đội trưởng Giản.”

Anh ta ngồi xuống ngay bên cạnh Giản Linh: “Vừa rồi…”

Giản Linh nhìn anh ta một cái rồi nói: “Không phải vấn đề quá lớn, không cần lo lắng.”

Từ Mộ Hành gật đầu: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Anh ta suy nghĩ thêm gì đó rồi hỏi một câu: “Cái kia, sau này còn có thể tới chỗ đó luyện tập được không?”

Kỳ thực những tà ma đó sẽ không bao giờ xuống tay với quân nhân, hầu hết chúng sẽ không gây ra những chuyện náo loạn như vậy trong doanh trại, bởi vì dương khí của quân nhân rất lớn, có thể trấn áp được.

Khi còn nhỏ thân thể của Âu Tuấn không tốt nên đã bị ném vào doanh trại để giáo dưỡng, chắc cũng là vì nguyên nhân này.