Chương 79

Có một vài vụ án mỗi khi Giản Linh nhớ tới đều không nhịn được mà rùng mình.

Rốt cuộc ma cà rồng chính thống vẫn vô cùng mạnh. Đó chắc chắn không phải là thứ mà Từ Mộ Hành có thể ngăn cản được.

Âu Tuấn cảm thấy nếu đã bắt đầu, có rất nhiều chuyện một khi đã biết thì vĩnh viễn không có khả năng giả vờ ngu ngốc rồi nói với bản thân rằng nó không tồn tại.

Anh chỉ đơn giản yêu cầu Giản Linh trả lời các câu hỏi một cách nhanh chóng.

Âu Tuấn: “Nếu đã nói như vậy, liệu người sói cũng tồn tại?”

Giản Linh: “Đương nhiên.”

Âu Tuấn: “Thây ma thì sao?”

Giản Linh suy nghĩ: “Thứ anh nói là sản phẩm đến từ Âu Mỹ?”

Âu Tuấn không nhịn được mà giẫm phanh xe lại: “Còn có cả những loài khác nữa sao?”

Giản Linh mỉm cười: “Không có, tôi chỉ nói đùa với anh thôi. Mặc dù rất nhiều truyền thuyết đều không phải tin đồn vô căn cứ, nhưng có một vài tác phẩm điện ảnh đã phóng đại nó lên.”

Âu Tuấn: “…”

Cô nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Âu Tuấn, lập tức ho nhẹ một tiếng rồi trở lại vấn đề chính: “Tuỳ thuộc vào cách anh định nghĩa thây ma như thế nào, còn nhớ rõ vụ án lớn về chuyến xe buýt số mười bảy vào ba năm trước mà tôi đã nói với anh không?”

Âu Tuấn: “Thời gian khám nghiệm thi thể của tài xế cho thấy thời gian tử vong là trước khi gây án một tuần?”

Giản Linh gật đầu: “Ừm, kỳ thật tài xế kia cũng có thể được coi là một thây ma, bởi vì rõ ràng tuy cơ thể đã chết nhưng vẫn còn hoạt động được…”

Âu Tuấn ít nhiều gì cũng hiểu được ý cô nói, lập tức gật đầu.

Suy đi tính lại một hồi, chỉ hỏi một câu: “Mắt trái của cô…”

Anh nhớ rõ thời điểm xảy ra chuyện khi bơi qua sông cô đã nhắm mắt phải lại.

Nụ cười trên mặt Giản Linh nhanh chóng tắt ngúm, cô mím môi rồi gật đầu: “Ừm, từ nhỏ mắt trái của tôi đã có thể nhìn được những thứ mà người khác không thể nhìn thấy.”

Âu Tuấn không lên tiếng, chỉ chăm chăm lái xe đến tiệm cơm, lúc sau mới hỏi: “Giản Linh, vẫn luôn nhìn thấy hai thế giới khác nhau, cô có thấy mệt không?”

Giản Linh chấn động, đột nhiên chuyển mắt nhìn về phía anh.

Đã rất lâu rồi chưa có ai hỏi cô có mệt không?

Thời Gian lâu đến mức, đến Giản Linh cũng cảm thấy xuất thân trong một gia đình lớn như nhà họ Giản, sống trong nhà to, đi loại xe xịn.

Như thế này mà cô còn than mệt thì có vẻ như giả tạo quá? Những người còn đang lo lắng về cái ăn cái mặc còn có cần sống nữa không?

Nhưng trên thế giới này không chỉ có sự đau khổ của người nghèo mà người giàu cũng có mệt mỏi và áp lực, mỗi người đều sống với những khó khăn mà những người khác không thể thấy được, ai cũng không ngoại lệ. Giản Linh đã hiểu được việc này từ rất sớm.

Hơn nữa, người nhà cũng vì thể chất bẩm sinh này của cô mà vẫn luôn rất tự trách, vậy nên Giản Linh lại càng không dám nói mình mệt.

Nhưng sự thật là, sao có thể không mệt chứ? Cô cứ luôn nhìn thấy hai thế giới không giống nhau, dường như là sống trong khe hở giữa hai thế giới vậy, dù ở phía bên nào thì dường như cô cũng đều khác loài.

Lúc còn nhỏ cô không hiểu chuyện, cứ tưởng rằng mình nhìn thấy thì người khác cũng có thể nhìn thấy, cho nên vừa nhìn thấy thì cô liền nói ra, rồi cuối cùng bị người ta coi như quái vật, coi như sao chổi.

Cô không có bạn bè, chỉ luôn lẻ loi một mình. Khi trưởng thành thì đỡ hơn một chút, nhưng lúc nhỏ, ngay đến anh em trong nhà cũng sợ cô.