Chương 80

Sống trong khe hở giữa hai thế giới vốn không đáng sợ và không hề mệt, cái mà làm cô sợ và làm cô mệt chính là sự cô độc.

Là sự cô đơn ngấm ngầm chịu đựng mà không có ai để giãi bày.

Ngay từ lúc bắt đầu, không phải cô không sợ những loài siêu nhiên này, cô cũng từng bị những linh hồn đáng sợ này dọa sợ chết khiếp. Nhưng cô lại không thể nói ra, bởi vì nếu như cô nói ra thì những ánh mắt hoảng sợ và khác thường đó sẽ càng làm cho cô khó chịu hơn.

Vành mắt Giản Linh hơi nóng, cô vội vàng cúi đầu, cứng miệng nói: “Không… Không mệt! Hôm nay huấn luyện những cái này mới mệt, đều… Tại anh!”

Âu Tuấn đã dừng xe lại, lặng lẽ nhìn cô: “Được, tại tôi.”

Anh khẽ thở dài trong lòng, cứ luôn cảm thấy cô giống như trẻ con vậy, giờ nhìn thấy thì càng giống hơn, cứ giống như trẻ con cố tỏ ra kiên cường vậy.

Nước mắt rõ ràng đã sáng làm cho người khác sợ rồi, thật ra Âu Tuấn nghĩ một chút cũng có thể biết sự chua xót và mệt mỏi của cô.

Lúc anh nhìn thấy ma nữ Hạ Ly, Giản Linh tỏ ra thái độ đá cửa rồi bỏ đi… Thái độ như vậy, có trời mới biết cô đã trải qua bao nhiêu lần rồi?

Cô lại có bao nhiêu lần xin lỗi người khác vì khả năng của mình giống như xin lỗi anh vậy?

Âu Tuấn mở cửa bước xuống xe, đi đến bên phía cô rồi mở cửa ghế phụ, sau đó ở bên ngoài cửa xe quay lưng về phía cô rồi hơi cúi người xuống.

“Không phải muốn cõng sao? Lên đây đi.”

Âu Tuấn đưa mắt nhìn cô một chút, thờ ơ nói.

Giản Linh giương mắt nhìn anh: “Chủ… Chủ động như vậy sao?”

Âu Tuấn bĩu môi: “Không chủ động một chút thì cô khóc mất.”

“Tôi còn lâu mới khóc!”

Giản Linh vội vàng nói.

Âu Tuấn: “Nhanh lên, muộn là thôi đấy.”

Giản Linh lập tức nhảy lên lưng anh, cơ thể Âu Tuấn hơi đổ xuống, anh kêu lên một tiếng, nhăn mày nói: “Bà cô tổ, cô thật sự không thể nhã nhặn một chút sao? Thật sự coi đây là cưỡi ngựa à?”

Không hề mặt mày hớn hở kêu một tiếng “đi”!

Âu Tuấn nhận ra cô lặng lẽ nằm tựa lên lưng anh, mặt vùi vào vai anh, dường như có chất lỏng ấm nóng làm ướt áo trên vai anh.

Âu Tuấn không nói gì, không hề vạch trần sự yếu đuối của cô, anh chỉ yên lặng cõng cô, sau đó dùng chân đóng cửa xe.

Rồi đi về phía quán ăn.

Còn chưa đi từ nhà để xe đến cửa quán ăn thì nghe giọng nói của Giản Linh mang theo âm mũi buồn rầu: “Cũng không phải tôi không mệt, chỉ là tôi… Quen rồi.”

Âu Tuấn ừ một tiếng.

Giản Linh nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: “Tôi cũng không thể chọn sinh ra, cũng không thể từ chối thiên bẩm, nếu đã không thể phản kháng thì cũng chỉ đành như vậy. Dù sao tôi cũng không thể… Móc mắt của mình ra.”

Nói xong câu này, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mặc dù cũng không phải là tôi chưa từng nghĩ muốn thử.”

Âu Tuấn giật mình, đột nhiên xoay mắt: “Có ngốc không?”