Chương 81

Giản Linh thì thầm: “Liệu chim sẻ và chim én có biết được ý muốn của thiên nga vĩ đại không?”

Âu Tuấn: “…”

Điều mà cô muốn nói chắc là không ai biết nỗi buồn của cô nhỉ?

Âu Tuấn hít vào một hơi thật sâu: “Cô nói thẳng ra là được, đừng văn vẻ.”

Cô dơ tay nhẹ nhàng xoa phía sau đầu anh: “Âu Tuấn, anh đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ anh.”

Âu Tuấn không biết làm sao: “Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi sợ hả?”

Giản Linh: “Hai con mắt đều nhìn thấy anh sợ, nhưng mà tốc độ lớn lên của lá gan của anh cũng thật đáng sợ, ban đầu còn bị Hạ Ly dọa cho chạy cả đêm, hôm nay lại dám tự tay đánh ma nước…”

Âu Tuấn nhíu mày, không vui nói: “Nếu không phải tôi không đánh phụ nữ, tối qua tôi cũng sẽ trực tiếp ra tay đánh.”

Giản Linh im lặng vài giây: “Con ma nước hôm nay cũng là nữ mà.”

Âu Tuấn kinh hãi, anh không những không nói chuyện mà còn dừng bước, một lúc lâu anh mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Trông cũng thật là đặc biệt tùy ý.”

Cuối cùng Giản Linh cũng không kìm được vui lên, nằm trên lưng anh cười không ngừng, cười nói: “Có lẽ… Có lẽ là người bình thường không nhìn thấy được, Cho nên… cho nên mới tùy ý như vậy.”

Âu Tuấn nói: “Cô bình thường đều xem những thứ kia sao? Cô cũng thật không dễ dàng gì? Đồng chí Giản vất vả rồi.”

Giản Linh dùng lời lẽ chính nghĩa: “Vì dân phục vụ.”

Sau khi ăn xong, hai người trở về Vườn Quảng Nhã, Giản Linh đến phòng ngủ phụ xem một chút, cô vừa đi lên cầu thang, vừa lẩm bẩm: “Giản Anh cũng không thành thật chút nào, tôi từng đến căn nhà này một lần, rõ ràng là phòng ngủ phụ có giường mà! Chắc chắn là anh ấy phá bỏ giường rồi, đây không phải là lừa dối cha sao!”

Âu Tuấn ấn giữ vai cô, nghiêm túc nói: “Người bị lừa là tôi, đừng có tùy tiện tăng vai vế cho tôi.”

Giản Linh ngừng lại vài giây mới phản ứng được lời nói của anh, đưa mắt xém chút nữa là trực tiếp cắn anh: “Âu Tuấn, anh giỏi lắm, còn muốn lợi dụng tôi!”

Âu Tuấn thấp giọng cười, mới bước hai ba bước đã vọt lên tầng hai: “Giường của phòng ngủ phụ đã được đưa tới rồi.”

Anh đẩy cửa của phòng ngủ phụ ra, vật dụng bên trong ít đến đáng thương, chỉ có một cái giường, mặc dù là giường 1m2, đã đủ cho một người ngủ rồi, nhưng so với cái giường rộng 2 mét ở phòng ngủ chính ở tầng một, quả thật có chút giản dị.

Ngoài ra thì cái gì cũng không có, cũng chỉ có một ưu điểm đó là lấy ánh sáng rất tốt.

Giản Linh nhăn mày: “Chút nữa cũng phải sắp xếp một chút, dù sao cũng phải có cái bàn, cái giường gì đó.”

Âu Tuấn: “Phòng ngủ, tôi không có yêu cầu gì, chỉ cần có cái giường là được. Phòng sách bên cạnh ở tầng hai, tôi dự định thay đổi thành phòng gym, chuyển một ít thiết bị về. Cô thấy sao?”

Giản Linh không có ý kiến gì, dù sao ở tầng một cũng có một phòng dùng làm phòng sách, nên cô gật đầu: “Rất tốt.”

Giờ phút này hai người còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ là sau khi buổi tối ai về phòng nấy nghỉ ngơi, hai người nằm trên giường mới hậu tri hậu giác suy nghĩ lại.

Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào? Hai người đã bắt đầu chấp nhận sống chung dưới một mái hiên rồi? Thậm chí bây giờ còn bắt đầu thảo luận bố cục của căn phòng… Cùng nhau xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn?

Thái độ của Giản Linh từ trước đến nay luôn có chút thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu đã không thể phản kháng thì chi bằng cứ tiếp nhận. Cho nên dù cảm thấy không đúng nhưng suy nghĩ đó cũng nhanh chóng qua đi.

Còn Âu Tuấn thì không đơn giản như vậy, anh nằm trên giường nhìn chằm chằm vào trần nhà, đồng hồ sinh học làm việc và nghỉ ngơi đều đặn được hình thành trong quân đội cũng không cứu được anh.