Chương 83

Trên màn hình, chiếc xe BMW X6 màu đỏ đã từng được lắp lại, đèn pha đã bị bôi đen, sơn trên xe là màu mờ, mà loại màu đỏ mờ này, giống như màu máu vậy.

Đèn pha bị đen sẽ có ảnh hưởng đến độ sáng của đèn xe, mà màu đỏ sẫm của xe giống như máu này… Giản Linh có hơi không biết nói gì, không chỉ động vật phát điên sẽ bị màu máu và màu đỏ chọc tức mà ma cũng như vậy!

Đèn màu đỏ được lắp thêm trên trục bánh xe, bình thường lái xe ở nội thành thì sẽ không hợp với quy củ, nhưng mà lái ở trên núi thì cũng không đáng được chú ý, thế là một chiếc xe màu máu với bốn chiếc bánh xe phát sáng xuất hiện trong camera.

Mà số trên biển xe có thể nói là rất dữ dội, năm chữ số 14948, Ừm, muốn chết thì chết đi.

Đường vòng quanh núi Lộc Sơn là nước nổi tiếng hung hiểm, mỗi năm đều có mấy vụ tai nạn làm một số người chết.

Một đám trẻ trâu lái chiếc xe màu máu, đi lên núi vào ban đêm khi âm khí nặng nề nhất tìm chỗ chết, con ma mà không chơi với bọn họ thì thật là có lỗi với trí thông minh của ma!

Giản Linh nhăn mày, sau đó cô nhắm mắt phải, trong tầm mắt của mắt trái, màn hình giám sát đã trở nên khác hơn.

Trên nóc xe màu đỏ sẫm có một cô gái đang ngồi. Đôi chân đung đưa phía trước trên kính chắn gió. Đôi chân đó máu thịt lẫn lộn, cong thành hình dạng đáng sợ.

Mái tóc ở phía sau lộn xộn, cái váy liền áo màu đỏ giống như được máu tươi nhuộm thành, dường như hoà vào làm một với màu xe!

Màn hình giám sát mơ hồ, dường như có chút tiếp xúc với tín hiệu không tốt, chỉ thấy cô gái trên nóc xe dơ một cánh tay trắng chết của mình lên, da trên cánh tay loang lổ máu sẫm, xương ở khuỷu tay đã xuyên qua da.

Cô ta vẫy tay về phía trước, sau đó chiếc xe X6 màu đỏ trong màn hình đã biến mất không thấy dấu vết.

Giống như là có một cánh cửa đi vào hư không vậy.

Vẻ mặt của Giản Linh thay đổi hơi nghiêm trọng.

Sau khi xem xong video giám sát, cô gọi điện thoại cho Chu Viễn Thanh: “Chuyện này tôi sẽ tự mình đi, các anh đừng bận rộn nữa.”

Chu Viễn Thanh nghe thấy thì hơi ngưng trệ, anh ta im lặng vài giây sau đó mới nói: “Thật sự đi vào trong ranh giới chết rồi sao?”

“Về cơ bản là không sai.”

Giản Linh khẽ thở dài: “Trẻ trâu đúng là hại người.”

Ranh giới chết là một cách nói, dùng chúng để thay thế cho khoảng cách giữa nhân gian và âm phủ, khái niệm khác hoàn toàn với những con quỷ đả tường.

Trong ranh giới chết, âm khí rất nặng, nếu người bình thường vào trong, dương khí sẽ từ từ bị ăn mòn, nếu vào lâu thì thật sự sẽ không ra được nữa. Mà cho dù có thể sống mà bước ra, phân nửa là sẽ vì thế mà bị bệnh một khoảng thời gian.

Cũng chỉ có thể chất đặc biệt như Giản Linh có thể chống đỡ. Mặc dù người trong bộ đội đặc thù đều là người có năng lực, nhưng mà cũng không phải người nào cũng có tư chất tự nhiên như Giản Linh.

Đương nhiên Chu Viễn Thanh biết cái này, thế nên anh ta chỉ có thể chân thành nói: “Đội trưởng Giản, cẩn thận mọi việc, chú ý an toàn.”

Giản Linh cúp điện thoại, thay đồ xong rồi chuẩn bị ra ngoài.

Cô đi ra khỏi phòng ngủ, rồi đến sảnh, vừa cầm chìa khóa ở trên tủ giày lên thì nghe thấy tiếng bước chân ở trên tầng đi xuống.

“Cô đi đâu vậy?”

Âu Tuấn xuống tầng, nhìn thấy Giản Linh ở sảnh đã thay xong quần áo đang chuẩn bị ra ngoài.

Bởi vì anh vẫn chưa ngủ, cho nên đã nghe thấy rất rõ ràng tiếng động khi Giản Linh đi ra khỏi phòng ngủ chính.