Chương 84

Giản Linh nhìn anh.

Âu Tuấn mặc một bộ đồ ngủ không thể coi là đồ ngủ, quần đùi rộng đến đầu gối, áo ba lỗ màu đen. Khi ngủ anh đều mặc như vậy.

Cánh tay có cơ bắp chắc chắn và dẻo dai, đường nét trên cơ bụng và cơ ngực hiện lên rõ ràng, quần lửng ống rộng phối với áo ba lỗ hơi rộng phản chiếu bờ vai rộng, eo hẹp và mông thẳng của anh ấy.

“Làm anh dậy rồi sao? Thật xin lỗi.”

Giản Linh buộc mớ tóc lộn xộn ở phía sau lưng thành đuôi ngựa: “Anh ngủ tiếp đi, tôi có một vụ án giờ phải đi một chuyến.”

Âu Tuấn nhăn mày: “Muộn như vậy mà cũng phải đi sao?”

Giản Linh mỉm cười: “Có rất nhiều lúc thời gian làm việc của tôi đều là ban đêm.”

Âu Tuấn mím môi nghĩ một chút, nói: “Tôi đi cùng cô.”

Quỷ đả tường [鬼打墙]: Cái gọi là quỷ đả tường, chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải.

Nhìn thấy Âu Tuấn rất nhanh đã thay xong quần áo rồi đi ra, Giản Linh vẫn có chút ngơ ngác.

Đây là ranh giới chết, đến bạn đồng liêu ở trong bộ đội cô cũng không đưa đi mà chỉ dự định đi một mình. Đều là bởi vì ranh giới chết không hề thân thiện với người bình thường.

Chỉ là, trong tầm mắt của mắt trái bầu không khí đen bao phủ bởi những đám mây đen nặng nề của Âu Tuấn, Giản Linh biết loại người giống như anh, cho dù đi vào ranh giới chết thì đến ma cũng chê.

Hình như cũng không đáng để ý như vậy lắm.

Duy nhất một điều đáng chú ý là… Giản Linh cắn môi, nhìn anh chằm chằm, cô hỏi: “Âu Tuấn, anh không sợ sao?”

Âu Tuấn đứng bên cạnh tủ giày, anh đang cúi xuống đeo đồng hồ tác chiến lên cổ tay, nghe thấy cô hỏi thì hơi ngước mắt lên nhìn cô một chút: “Không phải cô nói với tôi là phải bình tĩnh sao?”

Âu Tuấn hỏi.

Đây quả thực là lời cô nói.

Giản Linh khẽ thở dài: “Anh chấp nhận cũng quá nhanh rồi.”

“Làm nghề như tôi, từ trước đến nay luôn phải nhanh chóng tiếp nhận tình hình trước mặt để có thể có phản ứng chuẩn xác nhất.”

Âu Tuấn vừa nói, vừa cúi xuống thay giày, Sau đó như nhớ ra điều gì đó, rồi nói một câu: “Hơn nữa còn phát hiện không chỉ có thể nhìn thấy, mà còn có thể đánh chúng, hình như trong lòng cân bằng hơn nhiều rồi, chỉ cần không phải đơn phương bị chèn ép mà không có lựa chọn thì không có gì phải căng thẳng cả.”

Giản Linh: “…”

Cho nên có thể đánh mới là trọng điểm, đúng không? Thế này thì có gì khác với việc hành động đánh đội ngũ nhân viên giả ma trong nhà ma… Hai người xuống tầng rồi lên xe, đi về hướng núi Yến Giao Lộc Sơn.

Bây giờ Âu Tuấn mới nhớ đến câu nên hỏi: “Là vụ án gì vậy?”

Giản Linh nói sơ qua một lượt, rồi đưa điện thoại cho anh.

Âu Tuấn xem xong đoạn video giám sát đó thì nhăn mày: “Quỷ đả tường?”

Giản Linh kinh ngạc liếc nhìn anh, không ngờ rằng chủ nghĩa duy vật kiên định, vừa mở miệng lại là quỷ đả tường… Cô lắc đầu: “Đây không phải, nếu mà là quỷ đả tường thì đơn giản hơn nhiều rồi, đâu cần tôi tự mình đi một chuyến.”

Cô nói sơ qua khái niệm của ranh giới chết một lần.