Chương 85

Âu Tuấn nghe xong thì gật đầu bày tỏ đã hiểu.

Giản Linh nghĩ một chút, rồi hỏi: “Anh không sợ nguy hiểm sao? Vừa nãy tôi đã nói rồi, ranh giới chết không hề thân thiện với người bình thường chút nào.”

Âu Tuấn nghe xong thì nhẹ nhàng thấp giọng cười: “Giản Linh, tôi vẫn luôn làm bạn với nguy hiểm, nếu mà tôi sợ, thì sợ hết được sao?”

Giản Linh nghĩ một chút thì cũng cảm thấy đúng, tính chất và nội dung công việc trước đây của anh, dù nhìn thế nào thì cũng không liên quan đến sự an toàn.

Giản Linh gật đầu, rồi vươn tay vỗ loạn lên vai anh: “Cũng phải, không sợ thì tốt, yên tâm đi, đội trưởng Giản tôi đây sẽ bảo vệ anh.”

Ban đêm, tình hình giao thông rất tốt, trên đường không có nhiều xe gì nên không cần phải giảm tốc độ, chưa đến một tiếng đồng hồ thì đã đến núi Yến Giao Lộc Sơn.

Đến đường vòng quanh núi, Giản Linh cho xe dừng lại ở giao lộ.

“Năm đứa trẻ trâu mất tích, đều là con cháu trong gia đình giàu có, rất là phản nghịch. Đường vòng quanh núi Lộc Sơn vốn dĩ đã rất nguy hiểm, trong những năm gần đây, hầu hết các vụ tai nạn trên con đường này đều là do đua xe.”

Giản Linh vừa nói, vừa xem tỉ mỉ góc độ trên video giám sát trong điện thoại, sau đó xe từ từ di chuyển về phía trên đường núi.

“Chữ cái đầu tiên chữ D hại người rất nặng, một người, hai người đều cảm thấy lên núi Lộc Sơn đua xe một chuyến thì trở thành thần xe núi mùa thu nổi tiếng.”

Giản Linh nói xong rồi tùy ý để điện thoại xuống, tăng tốc độ xe.

Không bao lâu thì đến nơi xảy ra vụ án.

“Đúng là ở đây.”

Năng lực quan sát của Âu Tuấn rất sắc bén, không cần nhìn video giám sát nhiều hơn, trên con đường gần như thiếu ánh sáng này, anh chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra ngay đây là vị trí mà chiếc xe kia đã biến mất trong video.

Giản Linh gật đầu, cô nhắm mắt phải lại, mắt trái thăm dò xung quanh, một lát sau cô cau mày lại.

“Anh ở trên xe đợi tôi một lát.”

Giản Linh nói xong thì mở cửa bước xuống xe, vốn dĩ Âu Tuấn muốn theo cô xuống.

Nhưng thấy cô mở cửa xe đi xuống, không đóng cửa lại thì biết cô cũng không đi xa, cô chỉ đứng ở bên cạnh đầu xe.

Đường núi không hề có nhiều đèn, ở phía xa có một cái nhưng không sáng lắm.

May mà đèn pha của chiếc xe này của Giản Linh rất sáng, có thể chiếu sáng được con đường phía trước. Cũng làm cho đèn tối, mặc dù Giản Linh đứng ở bên cạnh đầu xe nhưng cũng chỉ có một hình bóng.

Không nhìn thấy rõ biểu cảm và vẻ ngoài nữa.

Trên đường núi không có chiếc xe nào khác nữa, rất yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức Âu Tuấn có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của cô.

“Mở cửa.”

Giản Linh nói với không khí.

Theo hai tiếng nói ngắn gọn của Giản Linh, một mùi ngọt tanh được gió đêm thổi tới bao bọc trong cánh cửa.

Mùi của máu.