Chương 86

Âu Tuấn nheo mắt lại, nhăn mày, sau đó lập tức xuống xe đi đến bên cạnh Giản Linh.

“Giản Linh, cô đã làm gì rồi!”

Giọng nói của Âu Tuấn hơi nghiêm khắc.

Ánh mắt của anh đã di chuyển xuống dưới, nhìn tay trái của Giản Linh.

Tay trái của cô buông thõng xuống, ngón tay thon dài mềm mại mở ra, máu tươi nhanh chóng lan xuống lòng bàn tay của cô, ngưng tụ lại nhỏ giọt ở đầu ngón tay.

Trên mặt đất đã nhỏ giọt một mảng.

Quá là yên tĩnh, yên tĩnh đến mức âm thanh nhỏ bé từng giọt, từng giọt tí tách rơi, cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

“Không sao.”

Giản Linh lạnh nhạt nói.

Âu Tuấn cầm tay cô lên: “Không sao cái gì mà không sao.”

Giữa cổ tay của Giản Linh có một vết rách vẫn còn đang chảy máu.

Âu Tuấn nhíu chặt mày: “Đây là đang làm gì vậy? Là một nghi thức gì sao?”

Giản Linh cười nhẹ với anh, ánh mắt trấn an: “Không thể nói là nghi thức, nhưng bản chất thì cũng gần giống như vậy, dù sao thì với hai tay trống không mà muốn họ mở cửa ra hoan nghênh chúng ta vào thì cũng không thể.”

Âu Tuấn: “Máu của tôi cũng đại khái dày hơn máu của cô.”

Giản Linh lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến máu dày hay máu mỏng mà là máu của tôi đối với họ là thơm, còn của anh…”

Cô không tiếp tục nói nữa.

Âu Tuấn nhướng mày: “Còn máu của tôi thì thối sao?”

Giản Linh không lên tiếng nhưng ánh mắt dường như đang nói “anh cũng rất tự mình biết mình”.

Âu Tuấn lười tranh cãi với cô, vết thương trên cổ tay của cô làm anh có chút nôn nóng, bởi vì theo mùi tanh ngọt toả ra trong không khí.

Âu Tuấn có thể ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ làm người khác say mê trên người của Giản Linh, càng thêm nồng hơn, quả thật dường như đặc sệt vậy.

Anh dự định lên xe tìm xem có hộp cấp cứu không.

Mà vẻ mặt Giản Linh đột nhiên lạnh lẽo, nhìn về phía trước nơi trống không không có vật gì, lạnh lùng nói: “Các người một vừa hai phải thôi, nhân lúc tôi còn đang dễ nói chuyện thì biết điều mà dừng lại đi nếu còn không mở cửa thì đừng trách tôi không khách sáo đấy?”

Âu Tuấn biết chắc là cô đang nói chuyện với “đầu sỏ”

của ranh giới chết núi Lộc Sơn.

Quả nhiên, lúc cô nói xong câu này không lâu, cảnh tượng xung quanh đã có chút thay đổi.

Ánh sáng vốn dĩ đã tối, nay lại càng tối hơn.

Dường như nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều, gió lạnh từng đợt, hình như có một làn sương mỏng trong không khí, tầm nhìn vốn dĩ đã rất mờ, giờ lại càng mờ nhạt hơn.

Đến đèn pha sáng chói của xe, ánh sáng cũng dường như bị bao phủ bởi một lớp lại trở nên u ám hơn.

Cửa đi đến ranh giới chết, đã mở.

Giản Linh mỉm cười, sau đó lấy một cái vải băng từ túi quần của mình ra, cô cúi đầu, động tác nhanh nhẹn buộc dây lên quấn quanh chỗ vết thương.