Chương 87

Động tác quen thuộc làm sao, dường như là đã làm rất nhiều lần mà muốn gì được nấy, có thể thấy rằng trước đây cô đã làm như thế này không ít lần.

Hơn nữa vải băng cũng đem theo bên người, có thể thấy là cô đã sớm đoán trước được phải làm việc tổn thương đến bản thân mình.

Âu Tuấn thấy hơi bực tức, hàng lông mày càng nhíu chặt hơn, giọng nói trầm thấp: “Giản Linh, nhà họ Giản bắt cô bán máu để kiếm sống như thế này sao?”

Giản Linh nghe thấy lời anh nói thì ngơ ngác, sau đó cô bật cười: “Ôi, lời nói này của anh thật là… Đừng có bực dọc như vậy, yên tâm đi, đội trưởng Giản sẽ không để anh đổ máu đâu.”

Âu Tuấn bắt lấy tay của cô, quấn băng vải lên thật cẩn thận, sau đó mới liếc nhìn cô, làn da của cô vốn đã trắng trẻo, mịn màng, lúc này nhìn lên sắc mặt dường như có chút nhợt nhạt.

Nhưng nụ cười trên khóe môi vẫn rực rỡ độc đáo thuộc về Giản Linh như cũ.

Cô vỗ vai anh: “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, lần này mất tích năm người, năm bảy ba mươi lăm, thế này thì tôi xây ba mươi lăm tòa tháp luôn rồi.”

Âu Tuấn nhíu mày: “Cô cũng thật là tự biết an ủi mình.”

“Đương nhiên, nếu không thì tôi đã sớm không còn sống trên đời này nữa rồi…”

Giản Linh tùy ý nói mà không hề để ý đến, lúc này Âu Tuấn đang nhìn chằm chằm cô, trong mắt anh dường như có một vài cảm xúc nào khác.

Giản Linh đưa mắt thăm dò xung quanh, bĩu môi nói: “Cửa mở nhỏ quá, xem ra là không muốn cho chúng ta lái xe vào trong.”

Giản Linh nhìn Âu Tuấn: “Đi thôi, cứ xem như là chạy bộ ban đêm vậy.”

Âu Tuấn: “…”

Còn chạy bộ ban đêm!

Âu Tuấn thấy hơi không biết phải làm sao: “Tôi cũng phải chịu thua trước mạch não của cô, lúc cô bơm nước vào trong đầu thì không bỏ ít bột vào sao?”

Giản Linh sững sờ, nghe ra ý trong lời nói của anh thì lẩm bẩm: “Anh mới thiếu não!”

Trước khi vào ranh giới chết, Giản Linh gọi điện thoại cho Chu Viễn Thanh, cô nhìn về phía camera giám sát rồi vẫy tay.

Camera giám sát chuyển động lên xuống một chút, hiển nhiên là Chu Viễn Thanh đang điều khiển từ xa.

“Tôi vào đây.”

Giản Linh nói.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói kích động của Lục Phi: “Đội trưởng Giản! Đội trưởng Giản! Đó là người đàn ông của cô sao? Quả nhiên là Hạ Linh không nói dối, anh ấy rất đẹp trai!”

“Bớt nói nhảm đi, các người hãy cử người đến lái xe của tôi xuống núi, bảo người của đơn vị cứu hộ liên quan cũng đợi ở giao lộ dưới chân núi luôn đi.”

Giản Linh nói.

Chu Viễn Thanh trả lời: “Được, đội trưởng Giản, cô nhất định phải cẩn thận, nhớ chú ý an toàn.”

Giản Linh cúp điện thoại xong mới đi vào vào ranh giới chết với Âu Tuấn.

Âu Tuấn không nhìn thấy cửa của ranh giới chết ở đâu, nhưng anh có thể nhìn thấy, đi về phía trước một đoạn rồi lại nhìn lại thì đã không nhìn thấy xe mà họ lái đến nữa.

“Bây giờ anh có sợ thì cũng không kịp nữa.”

Giản Linh nói: “Anh phải có thể “nhìn thấy” mới được, không nhìn thấy thì ngược lại càng nguy hiểm hơn.”