Chương 88

Lúc Giản Linh nói câu này, đồng thời cô cũng níu chặt áo anh, sau đó nhón chân tiến sát lại gần anh, nhẹ nhàng thổi một hơi vào anh.

Nói thật thì, nếu như người khác làm chuyện thế này với anh, Âu Tuấn có thể… Sẽ đánh người đó.

Suy cho cùng thì, trời mới biết tối nay mày đã ăn gì mà mày thổi vào tao?

Nhưng Giản Linh làm động tác như vậy, Âu Tuấn chỉ ngẩn người, anh không hề động đậy, anh chỉ cảm thấy mùi hương của cô càng nồng đậm hơn.

Giây tiếp theo, cảnh tượng trong tầm mắt anh đã khác trước.

Âu Tuấn đưa mắt nhìn một chút, lần này, anh đã nhìn thấy cửa.

Thay vì nói là cửa, chi bằng nói là cái giống như bảng hiệu vậy, rất tồi tàn, vừa nhìn là biết nó không phải là thứ sẽ xuất hiện ở đường núi.

Lúc này lại xuất hiện trong tầm mắt của hai người.

Cũng có thể nhìn thấy mang máng chiếc xe lúc nãy bọn họ lái đến dừng ở bên ngoài bảng hiệu.

Đường vòng quanh núi cũng không phải là cảnh tượng lúc trước nữa, trước mắt là một vùng hoang vu, bầu không khí âm u và kì quái.

Đôi lúc có những bóng đen nhấp nháy, vừa như ảo ảnh, lại vừa như ảo giác, nhưng khi nhìn kỹ thì lại không thấy gì hết.

Giản Linh vội nắm chặt tay Âu Tuấn: “Âu Tuấn, đi theo tôi, cho dù anh nghe thấy gì thì cũng đừng quay đầu. Nếu như ở trong ranh giới chết mà quay đầu, ngọn lửa vai bị thổi tắt thì không phải chuyện tốt gì.”

Âu Tuấn Vũ hơi nheo mắt, không biết tại sao, giọng nói của Giản Linh dường như hơi không rõ ràng.

Anh đi theo cô, nhưng lại không nghe rõ giọng nói của cô nữa.

Trong giác quan lại có giọng nói rõ ràng hơn, dường như kề sát bên tai, trực tiếp xuất hiện trong đầu.

Làn gió lạnh thổi phe phẩy bên tai, cuốn theo một giọng nữ nhỏ nhẹ, mềm mại và nụ cười nhẹ âm u, nói thì thầm bên tai anh: “Sao bây giờ anh mới đến…”

Nếu như không phải vốn dĩ ý chí của anh mạnh mẽ và anh ghi nhớ lời của Giản Linh nói là không thể quay đầu, chỉ sợ rằng lúc này anh đã không kìm được mà quay đầu.

Đôi môi mỏng của Âu Tuấn hơi mở ra, giọng nói lạnh lùng thốt lên một chữ: “Cút.”

Hơi thở âm u lạnh lẽo bên tai chợt ngừng lại, sau đó giọng nữ nhỏ nhẹ, mềm mại kia đột nhiên trở thành tiếng thét chói tai, đột ngột nổ ầm trong não anh!

Đầu Âu Tuấn đau nhói, hàng lông mày của anh nhíu chặt lại.

Sau đó anh đột nhiên được kéo mạnh, lý trí cũng dường như được kéo ra khỏi vũng lầy.

“Anh không sao chứ!”

Giản Linh nhìn anh chằm chằm, cô không che giấu sự căng thẳng trong ánh mắt mình.

Âu Tuấn hít sâu một hơi, rồi gật đầu: “Không sao. Vừa nãy là… Gì vậy?”

Anh nhíu chặt mày, vươn tay ấn tai, dường như chứng ù tai mà tiếng thét chói tai nổ ầm lúc nãy đem lại vẫn chưa hết hẳn.

“Đó là mị quỷ.”

Giản Linh trả lời: “Bình thường chỉ ra tay với đàn ông, không ngờ rằng sẽ tìm anh.”

Khi nghe nửa câu đầu anh còn chưa cảm thấy có gì không đúng, nhưng sau khi nghe hết câu thì anh nhăn mày: “Vậy trong mắt cô, tôi không nằm trong phạm vi đàn ông sao?”