Chương 91

“Huhuhu!”

Chiếc xe vẫn nhẹ nhàng đung đưa, năm người đều cúi thấp xuống, đang ngồi trên ghế co người lại với tư thế tự bảo vệ mình.

Cho đến khi xe đã ngừng lại, mà tiếng hát âm u không ngừng lúc nãy của cô gái cũng đã dừng lại.

Lòng dũng cảm của La Chính cũng lớn hơn một chút, cậu ta khẽ hé mở đôi mắt rồi nhìn lén vào kính chắn gió ở phía trước.

Trên kính chắn gió, không còn là hai cái chân mà ma nữ ngồi ở trên nóc xe đung đưa nữa.

Mà là một khuôn mặt dữ tợn và đáng sợ, làn da xanh xao và những vết tím đỏ, trên mặt toàn là những vết cắt thủng lỗ, chất dịch nhầy màu đen chảy ra, mái tóc rậm rạp cứ kết thành từng cụm.

Đôi mắt đỏ tươi, dữ tợn của ma nữ tiếp xúc với ánh mắt của La Chính, sau đó, cô ta chậm rãi nở một nụ cười cực kỳ đáng sợ.

Vết thương trên khóe miệng của cô ta bị kéo ra không chỉ gấp đôi, khi cô ta mở miệng thì có một chất lỏng màu vàng chảy ra, giống như là bộ não thuận theo thuận theo vết thương trên mặt chảy ra vậy.

Cô ta nằm lên kính chắn gió, những chất nhầy này thuận theo kính chắn gió chảy xuống… “Aaa!”

La Chính sợ hãi cực độ, la hét thảm thiết!

Bốn người còn lại cũng bị tiếng hét sợ hãi của cậu ta, cũng la hét thê thảm hơn!

Cộc cộc cộc… Cửa kính xe ở chỗ ghế lái của La Chính bị gõ nhẹ nhàng, không nhanh không chậm.

Nhưng không có hai dám ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe một chút.

Lại có một âm thanh vang lên, nhưng không phải là âm thanh gõ cửa kính nữa, mà là tiếng tay nắm cửa của xe bị kéo, năm người im thin thít, run lên cầm cập.

Nhưng mà cửa xe sớm đã bị khóa, từ bên ngoài kéo không ra được.

Âm thanh kéo cửa xe chợt dừng lại.

Đồng thời, một giọng nói có chút mệt mỏi, lười biếng của nữ vang lên: “Này, vẫn còn sống cả phải không?”

Giản Linh nhìn năm người bị dọa đến cứng người ở trong xe, chậc một tiếng, nhàn nhạt gọi tên của bọn họ: “La Chính, Kim Lỗi Hành, Lưu Dịch Thừa, Chúc Lạc Lạc, Túc Tiểu Anh, là năm người không sai chứ?”

Nghe thấy giọng nhàn nhạt và bình ổn của cô, cuối cùng năm người cũng đã từ từ ngẩng đầu lên, đầu tiên là bị khuôn mặt dữ tợn của ma nữ dọa cho lần lượt kêu lên.

Sau đó mới nhìn ra bên ngoài cửa ở chỗ ghế lái, thân hình cô duyên dáng, mạnh khỏe, sắc mặt hơi nhợt nhạt nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng.

“Tôi là đội trưởng Giản Linh, người của bộ đội đặc thù, đến đây trước để tìm kiếm và giải cứu mấy người.”

Cô nhìn bọn họ một lượt: “Tất cả không sao chứ?”

Năm người đều ngơ ngác, giây tiếp theo, bất chợt gào khóc lên, cảm xúc cuối cùng cũng không kìm được vỡ òa.

Giản Linh nhíu mày nhìn bọn họ khóc một lát, sau đó gõ cửa sổ xe, chỉ vào cửa xe: “Mấy người dự định tiếp tục khóc ở đây, hay là để chúng tôi đưa mấy người về?”

“Trở về! Chúng em muốn trở về!”

Hai cô gái vừa khóc vừa gào.

Cửa xe được mở ra, năm đứa trẻ trâu nhìn cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, có vẻ như là sinh viên.

Cảm xúc của con người sau khi bị sợ hãi cực độ, có thể sẽ theo đó sinh ra cảm vui mừng khi được sống tiếp, hoặc cũng có thể đi kèm với sự tức giận.

Trên người La Chính được thể hiện rất tinh tế sâu sắc, là vế phía sau.

Lúc này, anh ta hoàn toàn không kìm được cảm xúc của mình, lập tức không nhịn được hét lên với Giản Linh: “Tại sao bây giờ các người mới đến! Chúng tôi sắp bị dọa chết rồi!”