Chương 92

Bọn người còn lại đều sợ sẽ chọc tức vị cứu tinh “thiên hàng thần binh”

này, nên cùng nhau khuyên: “La Chính! Thôi đi! Người ta đặc biệt tới cứu chúng ta đó!”

Giản Linh nhàn nhạt nhìn La Chính một chút, sau đó chỉ vào cậu ta và Kim Lỗi Hành đang ngồi ở ghế lái phụ, rồi chỉ ghế ngồi phía sau: “Hai cậu ra phía sau chen chúc một chút.”

Nhưng cảm xúc của La Chính không chịu nổi được nữa, cậu ta tiếp tục thấp giọng hét: “Hiệu suất làm việc của bộ phận liên quan của các người quả thật rất thấp! Suýt chút nữa là chúng tôi chết ở đây rồi, mấy người có biết không? Nếu chúng tôi có mệnh hệ gì, các người có gánh nổi trách nhiệm không?”

Vẻ mặt của Giản Linh ngưng trệ, ánh mắt hơi lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào đầu đứa trẻ trâu cầm đầu này.

Cho dù sắc mặt cô nhợt nhạt, lúc này đôi mắt cô lạnh lùng vẫn lộ ra sự uy hiếp khiến người ta không thể bỏ qua.

Lưu Dịch Thừa vươn tay ấn lên vai La Chính: “La Chính, thôi đi!”

Túc Tiểu Anh và Chúc Lạc Lạc cũng hùa theo: “Đúng vậy, thôi bỏ đi, vì đến cứu chúng ta mà chị ấy cũng đã bị thương rồi.”

Hai cô gái tinh mắt nhìn thấy băng vải trên cổ tay của Giản Linh đang rỉ máu.

La Chính nghe thấy thế thì càng thêm xấu hổ, cứng cổ nói: “Tôi cũng không nói sai phải không, không phải là mấy người bọn họ đều dựa vào tiền thuế của người dân chúng ta để ăn cơm sao? Nhưng hiệu suất làm việc lại thấp như vậy…”

Nói rồi, cậu ta lại trừng mắt lên với Giản Linh: “Cô biết bố của tôi là ai không! Nếu tôi xảy ra chuyện gì, cô có gánh nổi không!”

Vốn dĩ ánh mắt của Giản Linh vẫn đang lạnh lùng, giờ lại dần dần thả lỏng hơn rồi.

Lòng cô thầm nghĩ mình càng sống lại càng thụt lùi rồi, vậy mà lại muốn nói đúng sai với một đứa trẻ trâu, đây không phải là đang tìm sự nhàm chán sao… Giản Linh lạnh lùng nói: “Thật ngại quá…”

Nghe thấy câu này của cô, La Chính dường như hài lòng hơn rất nhiều, cậu ta hơi hếch cằm lên.

Giản Linh lại tiếp tục nói: “Bố cậu mới là người dựa vào tiền thuế của người dân để ăn cơm, tôi thật sự không dựa vào cái này.”

Vẻ mặt La Chính đờ ra: “Cô!”

Giản Linh nhìn cậu ta một chút, rồi tiếp tục lạnh lùng nói: “Cái đồ trẻ trâu như cậu, nếu không phải bây giờ tôi không có sức, tôi thật sự sẽ đánh cậu một trận.”

“Cô dám!”

La Chính cứng đầu nói một câu.

Vào lúc này, đột nhiên có một hình bóng nhanh nhẹn và mạnh mẽ từ trên trời rơi xuống, đáp xuống bên cạnh Giản Linh.

“Tôi có.”

Âu Tuấn khẽ nói.

Quả thực là anh từ trên trời xuống, anh nhảy từ nóc xe xuống, đầu tiên anh nhảy lên nóc xe để giải quyết ma nữ.

Giản Linh đưa mắt nhìn anh: “Hả?”

Cô còn chưa phản ứng được anh nói “tôi có”

là chỉ cái gì.

Âu Tuấn nói: “Tôi có sức.”

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng với sự xuất hiện đột ngột của Âu Tuấn.