Chương 93

Giây tiếp theo, La Chính đã kêu lên đau đớn, cậu ta bị Âu Tuấn lôi ra khỏi xe.

Chỉ với thân thể của con nhà giàu có này, dưới thân hình đã được rèn luyện trong quá trình huấn luyện ma quỷ trong nhiều năm sống trong quân đội của Âu Tuấn, quả thật có thể nói là yếu ớt đến mức trói gà không chặt.

Sự tức giận của Âu Tuấn đã kìm nén rất lâu rồi, bắt đầu từ khi nhìn thấy vết thương rỉ máu trên cổ tay của Giản Linh, trong lòng anh đã tích tụ một ngọn lửa vô cớ.

Cô đổ máu, đổ mồ hôi chính là để cứu những đứa trẻ trâu không có gì làm nên tìm chỗ chết này. Lúc trước nghe thấy quân nhân đã hy sinh vì tìm kiếm và giải cứu một du khách bị mắc kẹt trong rừng sâu, Âu Tuấn cũng cảm thấy rất căm phẫn.

Nhưng hôm nay nhìn thấy Giản Linh như thế này, ngọn lửa vô cớ trong lòng anh lại càng to lớn hơn.

Lúc này dường như cuối cùng cũng có thể được giải phóng.

Âu Tuấn trực tiếp lôi người ra rồi đánh cho cậu ta một trận, La Chính không hề có sức đánh trả, mà Âu Tuấn cũng rất biết tính toán, cho nên mặt mũi của La Chính bầm dập nhưng cũng không có vết thương gì nghiêm trọng.

Chỉ là loại con cháu quyền quý, từ nhỏ đến lớn chắc chắn chưa từng chịu thiệt như thế này bao giờ, La Chính gào khóc: “Ông nội anh! Anh ở bộ phận nào! Tôi phải tố cáo anh! Tôi sẽ bảo bố tôi cách chức anh!”

Giản Linh đứng bên cạnh nghe thằng trẻ trâu nói, trong lòng thầm cảm thán, cậu bé, bố cậu và ông nội Âu Tuấn quả thật là không cùng cấp bậc.

Ngón tay của Âu Tuấn mạnh như cái kìm sắt vậy, một bàn tay của anh bóp chặt cằm La Chính, bàn tay còn lại vỗ lên má cậu ta, anh tự giới thiệu về mình: “Âu Tuấn, đội trưởng xung kích đội đặc chủng. Đi tố cáo đi, tôi đợi.”

Ánh mắt Âu Tuấn lạnh thấu xương nhìn bốn người còn lại ở trong xe.

Bốn người này đều bị ánh mắt của anh nhìn cho rụt cổ lại, chỉ cảm thấy bộ đội này thật sự rất đẹp trai, nhưng ánh mắt cũng thật làm cho người ta sợ hãi.

Âu Tuấn lạnh lùng nói: “Bây giờ, hoặc là chen chúc ở ghế sau, hoặc là xuống xe, các người tự lựa chọn, tôi cho các người ba giây, hết thời gian là không chấp nhận nữa. Một.”

Anh lập tức bắt đầu đếm.

Vốn dĩ Kim Lỗi Hành đang ngồi ở ghế phụ phía trước, bây giờ quả thật vừa lăn vừa bò, cậu ta không có dự định xuống xe nữa mà trực tiếp chui qua khe hở giữa ghế ngồi phía trước và phía sau để ra phía sau ngồi.

“Hai.”

Âu Tuấn đã đếm đến hai rồi.

La Chính ý thức được bộ đội đặc chủng hung thần ác sát này thật sự không phải dọa hay là đùa với cậu ta!

Cậu ta vội vàng chuồn về phía ghế sau, mở cửa xe và chen chúc vào trong.

Mặc dù xe có rộng rãi nhưng năm ngồi mà chen chúc thì cũng có chút không đủ, nhưng Âu Tuấn không quan tâm nhiều như vậy, thấy La Chính cũng chui vào gần xong rồi thì anh ở bên ngoài đóng cửa xe lại.

“Ôi chao!”

Tiếng gào thét đau khổ truyền ra từ đám trẻ trâu ở ghế sau, nhưng cửa vẫn chưa đóng hoàn toàn.

Năm đứa trẻ trâu nhìn người bộ đội đặc chủng khôi ngô, cao lớn đang nâng cái chân thon dài,to lớn, mạnh mẽ lên đạp cửa, đạp mạnh mấy cái liền, cứng rắn đóng chặt cửa.

Đám trẻ trâu ở ghế sau gào thét chen chút thành bánh mì kẹp.